
ơ ngác mà nhìn chằm chằm nàng, hồi
lâu sau mới hướng nàng chạy tới: “Nương …. Nương…” nhón chân ôm
chặt chân nàng, khẽ thút thít khóc gọi: “Nương …. Nương…”
Một cái chớp mắt kia, lòng nàng tựa như bị kim châm, đau đến co quắt, khó chịu đến mức nói không ra lời. Đứa bé mới mấy
tuổi như vậy, Vô Song biểu tỷ lại đi trước. Tuy rằng là thái
tử cao quý, nhưng trong thâm cung đại nội này, có mấy người thật tình
yêu thương đứa bé này? Trước không từ mà biệt, lại nói đến không lâu
trước đây bị người ta hạ độc. . . . . Đến nay nghĩ đến, vẫn là làm cho
nàng kinh hãi. Nàng tuy rằng vẫn bị quản thúc trong khuê phòng, không
hiểu thế sự hiểm ác, nhưng chuyện bí văn bí sử trong hoàng cung, vẫn là
có thể tưởng tượng ra.
Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, đem thái tử ôm vào trong ngực, ôn nhu
nhỏ nhẹ giải thích: “Thái tử điện hạ, nô tỳ không phải mẫu hậu của
người. Nô tỳ là biểu muội của mẫu hậu người. Người có thể gọi nô
tỳ là dì.”
Thái tử khóc nháo không chịu thuận theo: “Không, không, người là mẫu thân của con, người là mẫu thân của con. . . . . .” Trên khuôn mặt
xinh đẹp như hoa, tràn đầy đều là nước mắt. Mục ngưng yên đau lòng như
bị dao cắt, lấy ra khăn lụa không ngừng lau nước mắt cho thái tử, thở
dài một hơi, lệ cũng tuôn trào.
Thái tử khóc một lát, quay đầu lại nhìn Mặc Lan, Mặc Trúc chứng
thực: “Đây là mẫu thân của ta, đúng không? Giống y như mẫu thân trong bức tranh của phụ hoàng, thế nào lại không phải mẫu thân của ta
chứ?”
Mặc Lan Mặc Trúc vành mắt đỏ au, nhìn nhau liếc mắt một cái, mới run giọng mở miệng: “Thái tử. . . . . .” Nếu như có thể lựa chọn, các nàng
cũng tình nguyện lựa chọn tin tưởng nữ tử thanh nhã tú lệ trước mắt
chính là Vô Song tiểu thư từ nhỏ các nàng hầu hạ.
Chính là. . . . . . Chính là năm đó hai người bọn họ chính mắt nhìn
thấy Chiêu Dương điện bị hủy dưới đại hỏa. Trong cung bao nhiêu người
hầu, thị vệ đều mang nước tới dập lửa nhưng mà Vô Song tiểu thư vẫn là
không thể cứu ra. . . . . . nhiều năm qua đi, hai người bọn họ hối hận
nhất vẫn là hôm đó không có ở bên cạnh tiểu thư.
Tiểu thái tử chính là không muốn tin
tưởng, vẫn ôm nàng không chịu buông, tận tới khi mệt ngủ thiếp đi. . . . . . đứa nhỏ xinh đẹp động lòng người này, thân phận tôn quý cao sang
bao nhiêu, nhưng cũng có thể khiến người ta xót xa bấy nhiêu.
Kinh ngạc hồi thần, khoác áo lụa mỏng đứng dậy, vì tóc dài ẩm ướt
tiêu tán,cho nên xõa ra phủ hai bên vai. Lúc này mới từ từ đi vào tẩm
điện.
Bỗng dưng, nàng dừng lại, kinh hãi nhìn trước rèm mỏng.
Bởi vì đêm đã khuya, trên giá nến bằng bạc nến đỏ đã lập lòe, ánh
sáng nhu hòa chiếu rọi làm cho cả căn phòng sáng đỏ. Nhưng lúc này, nội
tẩm trong điện có một thân ảnh thon dài in trên bình phong, chồng chất
trên những đóa mẫu đơn thêu trên đó.
Người nọ chậm rãi xoay người lại, mắt không chớp nhìn chăm chú vào nàng.
Hồi lâu, hắn bỗng nhiên hướng nàng từng bước một tiêu sái đi đến. Tim nàng đập “Thình thịch “, ngay cả ánh mắt cũng không biết phải nhìn nơi
nào. . . . . . Hắn đi đến cách nàng vài bước thì dừng lại, sau đó, như
trước không hề chớp mắt chăm chú nhìn nàng . Giống như nàng chỉ là bong
bóng nước, chỉ cần nháy mắt, nàng sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người đứng gần nhau như vậy, ánh mắt thâm thúy của hắn tựa như
muốn nhìn thấu trong tâm can nàng, đột nhiên lòng nàng dâng lên sợ hãi
khó hiểu, thân mình cũng bắt đầu run rẩy lên.
Từ khi vào cung tới nay, nàng có vài lần gặp gắn, nhưng lần nào cũng
cách rất nhiều người. Hôm nay lại trực tiếp đối mặt như vậy, tất nhiên
nàng biết nguyên nhân vì đâu—— chính là chuyện mà từ khi vào cung tới
nay nàng cố tránh mà nay cũng không thể!
Ánh mắt hắn ôn nhu, kinh ngạc nhìn nàng, chậm rãi vươn cánh tay tới. . . . . . Nàng kính cẩn nghe theo quỳ xuống, thấp giọng bẩm: “Xin Hoàng
Thượng thứ tội. Nô tì thân mình nhiễm bệnh nhẹ, không tiện hầu hạ Hoàng
Thượng!” Ngữ khí mềm yếu vô lực, mơ hồ hàm chứa cự tuyệt. Từ góc quỳ của nàng, có thể nhìn thấy những đường thêu nổi trên mặt áo hắn, tầng tầng
lớp lớp non sông, mây núi … ở trước mắt nàng bay múa quẩn quanh.
Đúng là nửa năm qua, thái y viện vẫn đem bệnh tình của nàng trình báo lên.
Bách Lý Hạo Triết giơ tay đỡ nàng đứng dậy: “Không cần lo lắng, thái y đã muốn hồi bẩm qua. Nói bệnh của Ngưng phi sớm đã khang phục.” thân
mình Mục Ngưng Yên run rẩy, ôn nhu nói: “Đại cục làm trọng, mong hoàng
thượng cân nhắc. . . . . .”
Bách Lý Hạo Triết ngóng nhìn nàng, rồi mỉm cười: “Bộ dáng của nàng
lúc này cứ như là ta sẽ ăn thịt nàng vậy?” Một lát lại thấp giọng nỉ
non: “Ta sao có thể bỏ được?”
Ngữ điệu ôn nhu như vậy, giống như tình nhân nỉ non tâm sự. Mục Ngưng Yên buông xuống suy tính, vẻ mặt khó mà đoán ra.
Bách Lý Hạo Triết từ từ tới gần: “Ngưng phi, nàng hiểu mà, có phải
không?” Mục Ngưng Yên chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi bên trong hắc bạch
phân minh, giống như ngàn tinh tú trên trời đều rơi xuống tọa lạc trong
đó, ngữ khí cực chậm, lãnh đạm tới vắng lặng: “Hoàng T