
hiện tại, em yêu hắn, chỉ yêu mình anh ấy."
"Quý Quân, em nghĩ trên thế giới này, sẽ không thể nào tìm được người đàn ông nào có thể yêu em còn hơn sinh mạng của mình như vậy."
"Cho nên xin anh, buông em ra."
Cô gỡ tay đặt ở bên hông mình ra, Quý Quân phản ứng còn nhanh hơn, xương tay của cô như muốn vỡ ra vậy.
"Anh không thả, chết cũng không thả!"
Anh lớn tiếng rống giận, đang nói chuyện lại cắn lên cổ cô một cái.
Cô khẽ run rẩy, anh liền chuyển sang mặt của cô, vượt lên trên .
Mặt của anh gần trong gang tấc, nụ hôn của anh cũng theo đó mà tới.
Cổ họng liền cảm thấy buồn nôn, trên cổ dường như có lửa cháy vậy.
Cô thương xót, một tia phiền muộn phát huy lên não.
Trên người cô đã thu hồi, đột nhiên lại mở ra.
Cũng không biết hơi sức từ nơi nào tới, cô giơ gót chân lên, hung hăng đá qua.
Quý Quân kêu đau một tiếng nhẹ buông tay, cô thừa dịp chui ra ngoài.
Rồi lạnh lùng nói: "Quý quân, không cần gặp lại nữa!"
Cô lắc đầu ngón tay sáng chói: "Anh cũng nhìn thấy rồi đây, tôi là phụ nữ đã lập gia đình."
" Hạ Sơn Chi trong lòng anh, đã sớm chết rồi."
Quý Quân chống lên trên cửa sổ, hơn phân nửa người dựa vào, trừng mắt lên.
Con ngươi đầy tơ máu không nháy mắt trừng cô: "Chính miệng em đã nói với anh, không xa không rời."
"Mà em không đợi anh giải thích, liền chuyển sang ôm trong ngực người khác."
"Hạ Sơn Chi, cuối cùng em vẫn không đủ yêu anh, không đủ tin tưởng anh."
Quý Quân cởi cúc áo ra, nới lỏng cà vạt, sắc mặt chán nản mà xám lại.
"Đúng, tôi không đủ yêu anh."
"Quý Quân, anh muốn tôi phải yêu anh như thế nào?"
"Không để ý đến sự cay nghiệt của mẹ anh, không để ý đến sự khiêu khích Cổ Tiểu Văn, ngày ngày hướng về phía cõi lòng tan nát mà chờ đợi sao?"
"Anh cho rằng cái gì là yêu đây?"
Ngón tay đâm vào lòng bàn tay, lòng của cô chợt lạnh: “ Cái mà anh gọi là yêu, chỉ có hai chữ — mềm yếu!"
"Phương tiện thông tin ở nước ngoài thật sự rất lạc hậu sao?"
"Cho nên không có số điện thoại di động, mà sẽ không tìm được tôi sao?"
Quý Quân dau day trán, dưới ánh mắt cứng cỏi của cô dần mất đi khí thế: "Anh gọi về nhà của em, bác gái vừa nghe thấy giọng của anh liền cúp máy. Anh gọi cho bạn học cũ, không có một người nào chịu nói cho anh biết cả."
"Quý Quân, nguỵ biện như vậy có ý nghĩa sao?"
"Nếu lấy cớ như vậy thì tôi nghĩ ngay chính bản thân anh cũng không thể thuyết phục được mình, chứ đừng nói để cho tôi tin?"
"Anh thừa nhận đi, anh như vậy chính là hèn nhát."
Cô sửa sang lại quần áo và tóc tai của mình rồi nói: "Quý Quân, hẹn gặp lại."
Mới đi được hai bước, lại bị anh kéo lại.
Cô quay đầu lại nói: "Buông tay thôi."
"Anh một chút cơ hội cũng không có sao?"
Giọng của anh yếu đến mức không thể nghe thấy, thận trọng thốt lên.
Hình như qua hơn mười phút ngắn ngủi mà trông anh già đến hơn vài tuổi.
Cô hít hít mũi, có chút xót xa, vì câu kế tiếp sắp sửa nói ra:
"Nửa giờ sau, đơn từ chức sẽ được đặt lên trên bàn của anh."
"Tôi nghĩ nếu anh muốn bù đắp cho tôi thì làm như vậy mới xem là như tốt nhất."
Cô rút tay ra, đóng cửa lại, trong nháy mắt hình như nghe thấy tiếng thở dài của anh: "Hạ Sơn Chi, em yêu anh ta như vậy sao?"
Đúng, anh nói đúng rồi, bản thân cô thì ra là cũng không biết, cô sẽ yêu Hoắc Sở Kiệt như vậy.
Khi hàm răng của Quý Quân cắn lên da của cô thì lúc đó lòng của cô đã lạnh đến tận xương.
Cô cảm thấy được mình đặc biệt bẩn, một khắc kia, cô vô cùng ghét bản thân mình.
Hoắc Sở Kiệt, thì ra là em lại yêu anh đến như vậy.
Nếu như chỉ có rời khỏi Thịnh Nguyên, mới có thể tránh xa Quý Quân, thì cô sẽ liền rời khỏi đó.
Không phải chỉ là một công việc thôi sao, khắp nơi đêu là chiến trường mà lão Hoắc lại chỉ có một.
Cô ngồi vào chỗ của mình, mở word ra bắt đầu gõ chữ.
Tâm ngược lại vô cùng bình tĩnh.
"Hạ Sơn Chi, hơn mười phút đồng hồ, hai người làm chuyện gì mà người khác không thấy được?"
"Lúc cậu ở trong ngực của anh ta có nghĩ tới Hoắc Sở Kiệt hay không?"
"Hạ Sơn Chi, nếu như không phải bị mình bắt gặp, có phải hai người muốn ở trong phòng làm việc trình diễn một màn kích tình nóng bỏng?"
Tống Thần tiến tới trước mặt cô, hạ thấp giọng nói, chỉ đủ cho cô nghe rõ ràng từng chữ một.
Ánh mắt như ngọn đuốc muốn bắn thủng ót của cô, cô nhíu mày đánh xuống mấy chữ —nguyên nhân từ chức: kết hôn, sinh con.
"Hạ Sơn Chi, nếu lại có lần sau, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa!"
Âm thanh lạch cạch gõ lên bàn phím át mất câu uy hiếp cuối cùng kia của Tống Thần, cô từ trên màn hình ngẩng đầu nói: "Tuân lệnh!"
Ấn phím print, từ trong máy tính chạy ra ngoài mấy tờ giấy A4 mỏng.
Dù sao hợp đồng mà cô ký với Thịnh Nguyên trong ba năm cũng sắp đến hạn rồi, phải nghỉ ngơi một chút thôi.
Tống Thần đứng bên cạnh máy in, cô đưa tay ra lấy, thì cô ấy lại nhanh hơn một bước.
"Đơn từ chức?"
"Hạ Sơn Chi, cậu muốn từ chức?"
Tống Thần kinh ngạc rống to, làm cô giật cả mình.
Chị gái à, cậu mà còn phải kích động như vậy sao?
Không phải chỉ là một công việc thôi sao.
"Cậu cam lòng rời khỏi đồng đội của mình sao? Chịu buông tha công sức đã bỏ ra trong những năm vừa