
thông minh như vậy. Không, cú đòn dành cho Cố Vệ Quyền này
đúng là thông minh, nhưng đối với Vân Tấn Ngôn… Vân Tấn Ngôn vốn muốn áp chuyện này xuống, lại bị Trịnh Dĩnh khuấy lên như vậy, không thể không
diệt trừ Cố gia.
Chắc chắn đây là chủ ý của Mộ Phiên Ngô! Vân Tấn Ngôn thu hồi binh quyền, hơn nữa lại còn dồn nén nỗi căm tức với Trịnh
Dĩnh đã lâu, kẻ tiếp theo nhất định là Trịnh Dĩnh.
Lê Tử Hà liếc
nhìn khay rượu độc trên tay mình, đột nhiên cảm thấy biết ơn vì sự sắp
xếp này của Ân Kỳ, không phải ai cũng có cơ hội tận mắt nhìn thấy kẻ thù chết trước mắt mình!
Ngoài thiên lao, chỉ có mấy tên Ngự Lâm
quân đứng canh cổng, Lê Tử Hà đưa lệnh bài, cửa đá được mở ra, khí nồm
ẩm ướt cùng với mùi gay mũi xộc tới, khiến lòng Lê Tử Hà đau nhói. Trước khi bị đưa lên pháp trường, có phải … mọi người đã từng ở nơi như thế
này không?
Dù gì Cố Vệ Quyền cũng từng là tướng quân quyền cao
chức trọng, mặc dù phạm trọng tội trở thành tù nhân, nhưng không có ai
dám thất lễ. Ông bị giam trong một phòng đơn, ngục tốt mở cửa, đứng bên
chờ Cố Vệ Quyền uống rượu độc.
Lê Tử Hà liếc nhìn góc bàn, đặt rượu độc xuống, chậm rãi rót đầy: "Mời tướng quân."
Cố Vệ Quyền ngồi ở bên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt vô hồn, mái tóc
qua một đêm đã bạc trắng, dường như già thêm mười tuổi. Ông tập tễnh đi
tới bên cạnh bàn, thẫn thờ ngồi xuống, đột nhiên bật cười, cười đến xót
xa: "Ha ha, tiểu công tử, trước khi chết lão phu xin khuyên một câu, là
người thì đừng có lòng tham…"
"Lão phu sai lầm vì đã tham quyền tham thế, dâng nữ nhi, cuối cùng rơi vào kết cục như ngày hôm nay…"
"Trên đời này, quả nhiên không thể tin người, ha ha. Phó tướng đi theo nhiều
năm như vậy, huynh đệ cùng sinh cùng tử trên chiến trường, ha ha, cuộc
sống vốn là thế…"
"Haiz, chắc Nghiên nhi giận ta lắm. Vì quyền
thế mà đưa nó vào cung, trơ mắt nhìn nó bị tống vào lãnh cung mà chẳng
thể hỏi han, nó chết rồi cũng không nhìn nó lần cuối…"
"Sớm biết
có ngày hôm nay, cần gì phải như thế, sống không mang đến, chết không
mang đi, đúng là công dã tràng, công dã tràng… Ha ha…"
"A, không
đúng, lão phu còn sai vì đã xem thường trẻ con. Hai mươi tư, hai mươi
tư, lão phu còn tưởng hắn mười bốn tuổi. Ha ha, tự nhận quen biết bao
người, cuối cùng lại thua một kẻ nham hiểm."
"Có thấy lão phu nói nói có đúng không? Có thấy Hoàng thượng của chúng ta lịch sự nho nhã,
khiêm tốn hiền hòa không? Có thấy lão phu không biết tự lượng sức mà
ngông cuồng mưu hại thiên tử không? Ha ha, ta xem thường hắn rồi, ỷ vào
binh lực trong tay mà xem thường hắn rồi…"
Thấy ông càng nói càng hăng hái, ngục tốt có phần hơi sốt ruột. Hắn đã thấy những trường hợp
thế này rất nhiều rồi, trước khi chết kẻ đó sẽ oán hận không thôi, dứt
khoát ngắt lời: "Tướng quân, nên lên đường rồi!"
Bây giờ Cố Vệ
Quyền mới dừng lại, liếc nhìn Lê Tử Hà vẫn đang lẳng lặng trông về phía
hắn, lại nhìn "Rượu ngon" ngự tứ đầy ly, biết không thể lui được nữa,
cũng không thể cứu vãn nổi, tay run run cầm ly rượu lên, uống cạn.
Lê Tử Hà không nói một lời, nhưng đột nhiên nở nụ cười, đưa một tay vào
tay áo, tránh khỏi ngục tốt, chậm rãi lấy Phượng ấn ra, nụ cười trên mặt càng tươi rói.
Mắt Cố Vệ Quyền trợn to, nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà. Ánh mắt mang nét khiếp sợ, không thể tin, thậm chí còn có vẻ sợ
hãi. Ông ta muốn tiến lên, nhưng lại ngã xuống đất, hộc máu mồm, nhưng
vẫn nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà không rời, một ngón tay chỉ vào Lê Tử
Hà, "Ngươi… Ngươi… Không… Không thể nào…"
Cố Vệ Quyền còn định
nói điều gì đó nhưng không thốt ra được tiếng nào. Lê Tử Hà thu hồi
Phượng ấn, một tay chắp sau lưng, thản nhiên rời khỏi thiên lao. Cố gia, cuối cùng đã xong rồi.
Chuyện Cố gia sụp đổ không hề khiến triều đình dậy sóng, dù sao Cố Vệ Quyền dung túng thủ hạ tướng lĩnh tàn sát
nạn dân là thật, ý đồ mưu hại Hoàng thượng lại chứng cứ xác thực, Hoàng
thượng chỉ xử tử mỗi Cố Vệ Quyền đã được cho là vô cùng nhân hậu rồi, bộ hạ cũ của Cố gia không có lý do không phục. Đại tướng quân tân nhiệm
lại là huyết mạch hoàng gia, cũng là lão tướng có kinh nghiệm sa trường, được lòng mọi người. Triều đình sắp xếp lại quan viên một lần, từ đó
lại chìm vào trầm lặng.
Trì hoãn tuyển chọn tú nữ một tháng, cuối cùng cũng tiến hành đúng hạn thuận lợi. Nghe đồn hôm đó Tây Cung đua
sắc với trăm hoa, khiến chim muông hót vang từ sớm, hoa đang ngủ đông
cũng phải bừng tỉnh, chỉ vì muốn thấy nụ cười mỹ nhân. Hậu cung trống
trải sáu năm cuối cùng cũng có các mỹ nhân thướt tha, tất cả cung điện
đều có chủ. Mà trong số tú nữ có một người khiến hậu cung hốt hoảng,
triều đình kinh ngạc. Nữ tử này tên Tô Bạch, gia thế không rõ ràng, cha
là viên quan nhỏ ở Đông Thành. Nàng ta phất lên trong một đên, trở thành quý phi duy nhất trong hậu cung.
Lúc Lê Tử Hà gặp vị Bạch quý
phi này liền giật nảy mình, nàng đã quên lúc đó mình có cảm giác gì,
nhưng niệm tưởng trong đầu lại không thể tiêu tan.
Thì ra nhược điểm của Vân Tấn Ngôn đã sớm ở trước mắt. Tô Bạch vội lắc đầu, cúi đầu e thẹn cười yếu ớt.
Lê Tử Hà cúi đầu đứng