80s toys - Atari. I still have
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328370

Bình chọn: 10.00/10/837 lượt.

đầu sang bên, nhẹ nhàng gật đầu.

Đi về phía nam, Ngự Lâm quân ít hơn một chút, đèn dầu cũng dần dần nhiều

hơn, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy không giấu được bí mật gì. Lê Tử Hà hơn nôn nóng, không thể ngày nào cũng để Thẩm Mặc mang nàng đi vào, mình lại không thể bay qua cửa cung, hôm nay khó khăn lắm mới đến

đây được, nhất định không thể không thu hoạch được gì.

"Đến phía

tây." Lê Tử Hà lại mở lời, hồi nàng còn là Quý Lê cũng chưa từng tới

lãnh cung. Nhưng đi đường vòng phía Tây, sẽ dễ dàng hơn đi thẳng đến

phía bắc.

Bóng đêm thâm trầm, đi phía Tây đến phía Bắc, lần lượt

qua các cung điện vắng vẻ, tiếng gió bắc nức nở nghẹn ngào thực sự rất

đáng sợ. Thẩm Mặc mang theo Lê Tử Hà, một lúc ẩn vào bụi rậm, lúc lại

núp sau hành lang. Cũng may khinh công của hắn rất tốt, cước bộ nhẹ

nhàng, không bị ai phát hiện.

"Đường đi bị chặn lại rồi." Thẩm Mặc đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp mê hoặc.

Lê Tử Hà híp mắt nhìn con đường phía trước, mới phát hiện điện chính nằm

tại bên trái phía trước, sau cung điện là tường vây, phía sau nó chính

là Bắc Hồ.

Không thể nào đi ngang qua điện được, trước điện lại

đầy Ngự Lâm quân, Lê Tử Hà vô cùng buồn bã, e rằng hôm nay phải dừng lại ở đây rồi.

"Thôi, đi thôi." Lê Tử Hà khẽ nói, dây dưa thêm nữa thì trời sáng mất.

Thẩm Mặc dường như cũng hơi mệt mỏi, thở dài gật đầu, đang định nắm tay Lê

Tử Hà rời đi, đột nhiên cung điện bên trái đằng trước truyền đến tiếng

"Cọt kẹt" rất khẽ. Thẩm Mặc có nội lực, ban đêm lại quá mức an tĩnh, âm

thanh kia liền khuếch đại bên tai.

Thẩm Mặc dừng chân, Lê Tử Hà

cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Tại cung điện bên trái đằng trước, một

cánh cửa sổ đột nhiên bị mở ra, một bóng người lao ra từ bên trong, chạy nhanh về phía họ.

Tiếp theo vang tiếng hô to của Ngự Lâm quân: "Đứng lại!"

Thẩm Mặc nắm chặt tay Lê Tử Hà muốn rời đi, Lê Tử Hà lại giật mình đứng sững sờ tại chỗ, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bóng người kia. Gần một chút, gần một chút, gần thêm chút nữa liền có thể nhìn rõ ràng. Người nọ, người

nọ chính là Hách công công… "Tử Hà, đi mau!" Thấy Ngự Lâm quân sắp đuổi tới nơi, Thẩm Mặc không để ý

tới vẻ kinh ngạc trên mặt Lê Tử Hà, ôm lấy nàng giậm bước nhanh chóng

rời đi, quay đầu lại thấy Ngự Lâm quân đang đuổi theo nam tử kia, nên

không phát hiện ra bọn họ. Nhìn sắc trời, Thẩm Mặc không nhiều lời, trở

về Thái y viện luôn.

"Nghỉ ngơi đi." Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vẫn

đang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, vươn tay vuốt ve mặt nàng,

mỉm cười dịu dàng.

Lê Tử Hà đờ đẫn gật đầu, đi về phòng mình,

trong đầu tràn ngập bóng dáng vừa mới xuất hiện kia. Đêm quá khuya, chỉ

loáng thoáng thấy ông ta mặc trường sam của thái giám, động tác khá mạnh mẽ, có điều không nhìn rõ dung mạo. Nhưng vừa nhìn thấy ông ta, hình

ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Hách công công.

Ông ta

từng là thái giám thân cận của Vân Tấn Ngôn, gần như là từ khi Vân Tấn

Ngôn sinh ra đã ở bên hầu hạ rồi. Dĩ nhiên có tài, cũng rất tận tâm hết

lòng với Vân Tấn Ngôn, thái độ ôn hòa mà tâm địa cũng tốt. Khi đó, mỗi

khi nàng và Vân Tấn Ngôn ở cùng nhau, ông liền thức thời tìm cơ hội lui

ra. Vân Tấn Ngôn lấy cớ xuất cung cũng do một tay ông ta chịu trách

nhiệm. Vân Tấn Ngôn làm Hoàng đế, dĩ nhiên ông ta cũng thăng quan theo.

Trải qua nhiều năm như vậy, nàng đã vô cùng quen thuộc với ông ta, mặc

dù không nhìn thấy mặt nhưng Lê Tử Hà gần như có thể xác định, người đó

chính xác là Hách công công!

Nhưng lần trước Thẩm Mặc nói Hách công công đã chết trong đám cháy ở Hồng Loan điện, nếu người đó thật sự là ông ta…

Tâm trí Lê Tử Hà đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, ý nghĩ khiến cho nàng toát

mồ hôi lạnh. Nếu như ý nghĩ này đúng thì toàn bộ những điểm đáng ngờ đều đã có lời giải thích hợp lý…

Ngẩn ngơ trở về phòng, vô thức đốt

nến lên, Lê Tử Hà bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, vỗ vỗ đầu,

đúng là suy nghĩ vớ vẩn! Thổi tắt nến rồi lên giường đi ngủ.

Thẩm Mặc thấy Lê Tử Hà vào phòng, thở hắt ra một hơi rồi cũng nhanh chóng

trở về phòng. Vừa mới đóng cửa đã không chịu nổi được nữa mà ngã ngồi

xuống ghế.

Y phục dạ hành màu đen, trước ngực sau lưng đã thấm

đẫm máu, mà máu vẫn chưa có vẻ ngừng chảy. Lại thở ra một hơi, Thẩm Mặc

gắng gượng thắp ngọn đèn dầu lên, ánh lửa bừng sáng in lên gương mặt

trắng bệch của hắn. Một tay cởi y phục dạ hành ra, băng vải màu trắng

trên người đã sớm nhuộm đỏ, Thẩm Mặc tự gỡ băng, miệng vết thương đều đã hé miệng, tiếp tục rỉ máu, hết sức ghê rợn.

Tìm rượu thuốc, cắn răng rửa sạch vết thương. Còn vết thương trên lưng thì chỉ có thể làm qua loa.

"Công tử!" Nam tử mặc trang phục của Ngự Lâm quân tiến vào từ cửa sổ, Thẩm Mặc vừa mới bôi thuốc, đang quấn băng lại.

"Sao rồi?" Giọng nói của Thẩm Mặc có vẻ hơi suy yếu.

Nam tử chắp tay nói: "Đã gây hỗn loạn, chắc công tử đã nghe thấy rồi. Một

ngàn tử sĩ đều tự nguyện, nhờ thuộc hạ truyền lời thay họ, sống làm

người của Ám bộ, chết làm ma của Ám bộ!"

Người Thẩm Mặc run lên,

băng vải trên tay rơi xuống đất. Ám bộ, năm đó cha hắn Bình Tây vương