
nh không buồn sao…
Bên ngoài đột nhiên
ầm ĩ xôn xao, kéo tâm trí gần như mơ hồ của Lê Tử Hà trở về. Nàng đẩy
Thẩm Mặc ra, đứng dậy, nghe thấy Thẩm Mặc kêu đau một tiếng, nhưng cũng
không nhìn thêm mà vội vàng ra ngoài.
"Lần này Cố tướng quân xong rồi, xong rồi xong rồi…"
"Nghe nói Hoàng thượng còn định áp chế chuyện tàn sát nạn dân, nhưng hôm nay… Chứng cứ của Trịnh thừa tướng đã rảnh rành ra đó, không thể không tin
được. Nghe nói hôm nay lúc lâm triều sắc mặt Hoàng thượng cũng thay
đổi!"
"Đây chính là tội lớn mưu hại Hoàng thượng, mưu hại hoàng tử đấy! Tội này tru di cửu tộc cũng không đủ!"
"Nhưng… Nhưng tướng lĩnh dưới trướng Cố tướng quân có phục không?"
"Không phục? Có gì mà không phục chứ? Tội lớn tới cỡ này, Hoàng thượng chỉ ban chết cho Cố tướng quân, gia quyến sung quân giáng xuống làm nô là đã
hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi! So với Quý… Dù sao từ hôm nay trở đi, xem chừng Cố gia … Haiz…"
"Còn chức vị đại tướng quân này thì sao? Ai có năng lực đảm nhiệm?"
"Nghe nói Hoàng thượng triệu hồi Tả tướng quân Vân Hoán, chắc mấy ngày nữa sẽ trở thành Vân đại tướng quân!"
"Vậy còn rượu độc của Cố tướng quân…"
Lê Tử Hà đứng ở hành lang, nghe thấy đoạn đối thoại của họ thì run lên một hồi, Cố Vệ Quyền bị ban chết rồi?
Vốn định moi chút tin tức từ lời bàn luận của họ, nhưng họ mới nói được một nửa thì chợt ngừng lại, nhìn theo ánh mắt của đám y đồng, Ân Kỳ vừa mới lành bệnh đã trở lại Thái y viện, đứng ở phía sau nhìn chằm chằm vào
mình với vẻ kì quái, sau khi trừng mắt lườm nàng thì quát kẽ: "Đi cùng
bổn viện sử!"
Lòng Lê Tử Hà nghẹn lại. Sau khi Phùng gia gia qua
đời, không ngờ Ân Kỳ lại tiếp nhận chức viện sử. Ông ta phách lối hơn
trước, hơn nữa bởi vì không còn nhi tử mà thêm vẻ tàn ác, càng không
muốn thấy Lê Tử Hà đã từng làm hại Ân Bình phải chịu trượng hình.
Vào căn phòng vốn là thư phòng nơi Phùng Tông Anh ở, Lê Tử Hà không nói gì. Hôm nay nàng không còn là tiểu y đồng mặc người chém giết, không muốn
tươi cười chào đón kẻ thù, lại càng không cảm thấy người này có tư cách
thay thế vị trí của Phùng gia gia, vì vậy nàng chỉ đứng im chứ không
hành lễ, cũng không nói lời nào.
Ân Kỳ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Lê Tử Hà liền nổi giận, vỗ bàn quát ầm lên: "Thấy bổn viện sử mà không thèm hành lễ sao?"
"Có chuyện gì nói thẳng là được rồi." Lê Tử Hà không thèm ngước mắt nhìn, lạnh lùng nói.
Ân Kỳ thở hổn hển, gân xanh trên trán nổi hết lên, rồi lại hiểu rõ mình
không thể không nhịn. Bây giờ Lê Tử Hà được xem như tâm phúc của Hoàng
thượng, chịu trách nhiệm cho sự bình an của Hoàng thượng và Diêu phi.
Viện sử vừa mới lên như ông lại vô cùng nhàn rỗi.
Hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế, chức viện sử này cũng không phải làm cảnh.
"Hôm nay lâm triều, Hoàng thượng hạ chỉ ban rượu độc cho Cố tướng quân. Ngươi đi làm chuyện này đi."
Chuyện đắc tội với người như thế này, còn là đắc tội với Cố gia từng nắm giữ
quân đội hùng hậu trong tay, e chừng không ai trong Thái y viện dám
thẳng thắn vô tư ra tay. Ân Kỳ nghĩ vậy, nỗi tức giận phẫn nộ trong lòng vơi đi nhiều, chuyện "Tốt" này, không để Lê Tử Hà làm thì còn ai làm
chứ!
Lê Tử Hà cũng không kinh hoàng như trong tưởng tượng của ông, chỉ hơi kinh ngạc, sau đó thản nhiên nói: "Biết rồi."
Vẫn không thi lễ mà mở cửa rời đi.
Mắt Ân Kỳ trừng lớn hằn đầy tia máu, hai tay siết lại thành nắm, tức giận gạt hết y thư trên bàn xuống đất.
Lê Tử Hà đứng ngoài cửa cười khinh miệt, tạm thời giữ lại mạng già này cho ngươi, ôm nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh nhìn kẻ mình chán
ghét lên như diều gặp gió, thỉnh thoảng còn tức đến mức không thể kiềm
chế nổi. Sống như vậy, dường như cũng không tệ lắm…
Có điều, Cố
Vệ Quyền mưu hại Vân Tấn Ngôn ư? Bị ban rượu độc thật sao? Mới một buổi
tối, dường như mọi chuyện đã quay về quỹ đạo mà họ tính toán lúc đầu…
Đến chỗ Chưởng dược, Lê Tử Hà nghe ngóng cẩn thận mới hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện.
Cố Vệ Quyền vốn đã được đưa đến Thẩm Pháp tư chờ thẩm vấn, còn chưa đến
mức định tội hành hình nhanh như vậy. Nhưng hôm nay lâm triều, Trịnh
Dĩnh công bố tìm được hung thủ hạ độc Vân Tấn Ngôn. Hơn nữa chứng cứ xác thật, xin ý chỉ của Vân Tấn Ngôn ngay tại chỗ, cho triệu ba trưởng ty
của Thẩm Pháp tư, Hình Phạt tư và Chấp Pháp tư, nhân chứng là tiểu binh
đã từng đi theo Cố Vệ Quyền, phó tướng bên cạnh Cố Vệ Quyền nhiều năm,
thậm chí mấy tên Ngự Lâm quân. Tất cả đều không muốn sống mà cùng chĩa
mũi nhọn vào Cố Vệ Quyền, đều nói bị ông ta bắt đưa vật chí độc ở quận
Tây Nam vào trong cung để mưu hại hại Vân Tấn Ngôn.
Cố Vệ Quyền khóc rống giữa triều, nhưng không cãi lại một câu, sau khi định tội danh hình phạt liền giải vào đại lao.
Hôm qua khi truyền tới tin Cố Vệ Quyền giết ngàn nạn dân, người trong cung
đều thấy rằng Cố gia ngã cú này quá đau, e chừng không bò dậy nổi. Vì
vậy tin tức sáng nay cũng không gây sóng gió trong cung đình. Dù sao,
Nghiên phi có ảnh hưởng lớn tới thế cục trong cung đã không còn nữa rồi.
Lê Tử Hà chỉ hơi kinh ngạc, lần này Trịnh Dĩnh lại chọn được thời cơ bỏ đá xuống giếng