Duck hunt
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327932

Bình chọn: 7.00/10/793 lượt.

nói: "Nếu muốn hỏi nàng ta, thì đứa bé kia không thể nào sống sót."

"Vì sao?" Người Lê Tử Hà run lên, ngồi thẳng người

dậy, quay đầu nhìn vào mắt Thẩm Mặc. Đứa bé kia đã tám tháng rồi, đã

thành hình, bát thuốc phá thai ít ra cũng phải mất một hai canh giờ mới

có tác dụng, có lẽ... Có lẽ cơn đau trước khi chết kia... là vì hài tử

không chịu nổi mệt mà sinh non...

Nhìn đôi mắt đỏ lên của Lê Tử

Hà, lòng Thẩm Mặc se lại, không nên nói lời quyết tuyệt như vậy, dù

sao... có lẽ đứa bé đó là thân nhân cuối cùng trên đời này của nàng...

Chỉ biết thương yêu ôm lấy Lê Tử Hà, khẽ giải thích: "Có lẽ ngươi cũng

không biết chuyện, năm đó Quý hậu chạy tới pháp trường, tận mắt nhìn

người nhà bị hành hình, ngất xỉu ngay tại chỗ, nước ối đã vỡ, nếu nàng

ta còn tỉnh mà gắng sức, có lẽ sẽ sinh được hài tử, nhưng... Sản phụ

sinh con, tối kỵ hôn mê, nói như vậy, ngươi có hiểu không?"

Lê Tử Hà mở to mắt, nghe tiếng "choang" rõ rệt bên tai, hi vọng dấy lên mấy

ngày hoàn toàn vỡ vụn. Thẩm Mặc nói đúng, ý thức cuối cùng của nàng là

sự lạnh lẽo đến thấu xương ở pháp trường, đứa bé kia, không có sự cố

gắng của nàng, sao có thể đến với cõi đời này?

"Tối nay ngươi ngủ lại đây, ta sang chỗ ngươi." Thẩm Mặc vừa nói, vừa đỡ Lê Tử Hà nằm

xuống, "Chuyện lãnh cung, chờ đến khi ngươi khỏi hẳn hẵng nói."

"Không cần thiết nữa." Lê Tử Hà nhắm mắt, quay người đưa lưng về phía Thẩm

Mặc, rồi mở mắt, chỉ thấy màn sương mù: "Người có cách lấy được lam nhan thảo không?"

"Có. Trong vòng nửa tháng." Thẩm Mặc trả lời quả quyết, nhưng lập tức nghi ngờ nói: "Nhưng độc của lam nhan thảo..."

"Tử Hà biết." Giọng nói của Lê Tử Hà lạnh như băng, nói tiếp: "Còn cần chút linh tiêu tán." Biết Thẩm Mặc sẽ không hiểu, tiếp tục giải thích: "Sau

đêm Vân Tấn Ngôn say rượu đó, Tử Hà phát hiện, con người ở trong lúc

thần chí mơ hồ mới có thể nói thật."

Cho dù trong lãnh cung không có hài tử, nàng cũng không tin Diêu phi không có bất kỳ bí mật gì. Về

phần độc của lam nhan thảo, đó là Vân Tấn Ngôn tự làm tự chịu!

Thẩm Mặc vốn định xoay người rời đi, nghe giọng nói của Lê Tử Hà thì quay

người lại, lật người nàng, góc tay áo lướt qua gương mặt, quả nhiên ướt

đẫm, vuốt mái tóc dài của nàng, nói: "Đừng nóng lòng làm hỏng chuyện, Cố Vệ Quyền vừa mới sụp đổ, ngày mai Vân Hoán hồi cung, ta sẽ nhân lúc

lòng quân chưa định mà mượn cơ hội khuấy đảo gây hỗn loạn. Trịnh Dĩnh

tạm thời bất động, xem ra bề ngoài triều đình sẽ bình yên. Ngươi nghỉ

ngơi thêm một thời gian nữa đi."

"Không," Lê Tử Hà lật người lại, vẻ bi thương trên mặt đã tiêu tan, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, "Người

đừng quấy nhiễu triều đình, để Tử Hà gây rối hậu cung!"

Tuyết

ngừng rơi, mặt trời mọc, nhưng tiết trời không hề ấm lại mà còn lạnh lẽo khô hanh hơn, tuyết đọng trên con đường chính trong cung đã được dọn

dẹp sạch sẽ, cung nữ thái giám đi qua đi lại nườm nượp, nối liền không

dứt. Hôm nay đại tướng quân Vân Hoán vừa được thụ phong từ Đông Bắc trở

về Vân Đô nhậm chức. Vân Hoán là thân đệ của tiên đế, gần bảy năm chưa

từng hồi cung, lần này trở lại, Vân Tấn Ngôn sai bảo thiết đại yến khoản đãi.

Ở Cần Chính điện, chiếc sập thấp trải gấm vóc màu vàng

thoạt nhìn vô cùng ấm áp dễ chịu, đặt một chiếc bàn vuông nhỏ, bên trên

đặt bàn cờ, quân cờ đen trắng kín mít, chém giết trong trầm mặc.

"Ha ha, mấy năm không gặp, quả nhiên Hoàng thượng đã tiến bộ rất nhiều."

Sắc mặt của Vân Hoán hơi tối, dưới cằm là chòm râu ngắn, khóe mắt khắc

lại dấu vết của năm tháng nhưng không thể che hết thần thái đen bóng

trong mắt, vừa nhìn đã biết là người tòng quân tâm tư trầm ổn tư thế oai hùng.

Vân Tấn Ngôn khẽ cười thu quân cời trắng, nói: "Hoàng thúc cần gì phải khách khí như thế? Hoàng điệt đã nói rồi, sẽ đón người trở

lại trong thời gian ngắn nhất."

"Ha ha, thời gian này đúng là sớm hơn so với ta dự đoán." Vân Hoán gật đầu hài lòng, cũng thu hồi quân

đen, liếc mắt nhìn Vân Tấn Ngôn, trêu đùa: "Nhưng thời gian quá sớm, khó tránh khỏi thiếu ổn thỏa, năm mươi vạn binh lực của Cố gia này..."

"Hoàng thúc có cách gì giải quyết?" Vân Tấn Ngôn nhướng mày cười nói.

Vân Hoán gật đầu: "Chỉ cần không có ai nổi loạn, sắp xếp năm mươi vạn người này, dĩ nhiên không phải nói chơi." Dứt lời, Vân Hoán nhìn Vân Tấn Ngôn với ý tứ không rõ, cười nói: "Giao binh lực của Cố Vệ Quyền cho ta,

Hoàng thượng không sợ sao?"

Động tác trên tay Vân Tấn Ngôn dừng

một chút, sau đó lại cười nói: "Nếu Hoàng thúc thích những thứ này, sẽ

không chạy đến Đông Bắc, một lần đi biền biệt mười mấy năm. Lần gặp nhau cuối cùng là đại hôn của hoàng điệt..."

Vân Tấn Ngôn đột nhiên

dừng lại, nụ cười hơi cứng ngắc, tự biết không giấu được tâm tư, cũng

không cười gượng nữa, yên lặng thu nhặt quân cờ.

"Gần đây trong cung có hai tin đồn thú vị. Nào, nói về vị Bạch quý phi vừa mới lập được không?"

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn trầm xuống, cười khổ: "Hoàng thúc đã nghe nói rồi, còn hỏi hoàng điệt làm gì nữa?"

"Từ tú nữ mà phong phi, nếu Hoàng thượng muốn dùng chuyện này để cho chúng

thần trong triều biết cánh chim của Hoàng thượng đã cứn