
nàng biết cho dù
trượt chân, Thẩm Mặc sẽ đỡ được nàng trước khi nàng chạm đến mặt đất
lạnh băng. Không cần lo trở lại Thái y viện sẽ phải đối mặt với điều gì, nàng biết từ giây phút nàng bước ra khỏi cửa, Thẩm Mặc đã sắp xếp hết
thảy...
Đường chênh chếch, tuyết phủ dầy, thường xuyên chạm tới
đầu gối của Lê Tử Hà. Nhưng đường cũng không khó đi lắm, nàng chỉ cần
men bước chân của Thẩm Mặc, giẫm lên dấu chân của hắn, tiến từng bước
từng bước lên phía trước là được. Dường như những dấu chân này còn giữ
lại nhiệt độ của hắn, không hề cảm thấy chút lạnh lẽo chút nào.
Lòng phòng bị sụp đổ trong nháy mắt, sau khi mềm lòng, nước mắt liền rơi.
Giọt lệ vừa lăn xuống má đã bị đóng băng, nặng nề rơi xuống.
"Thẩm Mặc, người có thứ mà mình muốn bảo vệ không?" Giọng Lê Tử Hà khàn khàn, cố gắng đè nén nỗi nghẹn ngào.
Thẩm Mặc nghe thấy rõ ràng, nhíu mày, cũng không quay đầu lại, trong giọng nói lạnh lùng trong trẻo ẩn chứa sự ấm áp: "Có."
"Người sẽ bảo vệ thế nào?"
"Dùng hết khả năng."
Mái tóc đen dày của Thẩm Mặc bị gió nhẹ nhàng thổi lên, dính tuyết nhưng
vẫn mềm mại, phất qua mặt Lê Tử Hà, dường như có thể lau nước mắt cho
nàng. Đúng vậy, dùng hết khả năng là được. Ban đầu nàng quyết định tiến
cung báo thù cũng có ý nghĩ này, hôm nay nàng sẽ dùng hết khả năng yêu
thương bảo vệ Nhất Nhất, đền bù những điều để mất sáu năm qua. Đúng vậy, phải đưa nó xuất cung đã!
"Thẩm Mặc, trở về Thái y viện, Tử Hà có lời muốn nói với người."
"Ừ, được."
"Thẩm Mặc, người biết chữa bệnh, cũng biết giải độc phải không?"
"Ừ, đúng."
"Thẩm Mặc, chuyện lát nữa Tử Hà nói với người, dù thế nào cũng phải đồng ý, có được không?"
"Ừ, được."
...
Gió tuyết dữ đội hơn, trong màn tuyết mênh mông, hai bóng dáng màu lam, một trước một sau, thứ gắn kết hai người là nhiệt độ truyền tới từ bàn tay
nắm chặt. Phía sau để lại dấu chân càng lúc càng dài, rồi dần dần bị lấp kín, dấu vết khắc trong đáy lòng là sự chứng giám duy nhất trong ngày
đông.
Vì Vân Tấn Ngôn đến nên Đào Yểu điện đốt lò sưởi, trong
điện mờ mịt, Diêu nhi vẫn núp trong góc khóc thút thít. Vân Tấn Ngôn
đứng trong điện, nhìn từ trên cao xuống, trong mắt mang vẻ nghi ngờ
khinh miệt, trong lúc đưa mắt nhìn quanh điện nhân tiện liếc nhìn nàng,
rồi nhìn Duyệt nhi tiến vào phía sau mình, cất giọng hỏi: "Ngươi chăm
sóc chủ tử như vậy sao?"
Duyệt nhi vội quỳ xuống, cất giọng run run: "Nô tỳ đáng chết! Nương nương phát bệnh, nô tỳ không biết làm thế nào..."
"Cho nên để mặc chủ tử ngươi một mình trong điện?" Nói rồi lại đưa mắt nhìn
một vòng, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng về phía Duyệt nhi.
Duyệt
nhi nghe thấy giọng điệu trong lời của hắn thì thở phào nhẹ nhõm, biết
Lê Tử Hà đã rời đi, nhưng vẻ mặt vẫn hốt hoảng, dập đầu nói: "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!"
Vân Tấn Ngôn híp mắt, không nhìn ra vấn đề, lạnh lùng nói: "Tự xuống chịu phạt đi."
Duyệt nhi vội vã dập đầu rồi lui ra, cửa điện đóng lại, chỉ còn tiếng khóc
của Diêu nhi quẩnquanh trong điện. Vân Tấn Ngôn cười khẽ, tròng mắt đen
như chim ưng săn mồi, đứng từ trên cao nhìn Diêu nhi cuộn tròn người
lại, cất lời cắt đứt tiếng khóc: "Trẫm đã tới, mục đích đã đạt được rồi, còn giả bộ sao?"
Diêu nhi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ khẽ mở ra,
trong ánh sáng leo lắt nhìn thấy Vân Tấn Ngôn, nhào tới như nhìn thấy
cứu tinh: "Tam điện hạ! Tam điện hạ xin hãy cứu tiểu thư! Tiểu thư không thể chết được..."
Vân Tấn Ngôn dịch người sang, Diêu nhi ngã lăn xuống đất, quay đầu lại thẫn thờ nhìn Vân Tấn Ngôn, đột nhiên ánh mắt
trở nên lẫm liệt: "Ngươi... Ngươi không phải là Tam điện hạ! Ngươi là
Hoàng thượng! Là Vân Tấn Ngôn đã trở thành Hoàng thượng, ha ha..."
Vân Tấn Ngôn chỉnh lại tay áo, quay người, khẽ cười nói: "Trẫm muốn xem xem, hôm nay ngươi còn có thể giở trò gì nữa."
"Tiểu thư, tiểu thư đâu rồi..." Ánh mắt của Diêu nhi đột nhiên trở nên mê
man, hốt hoảng nhìn quanh, chân giẫm lên mảnh sứ vỡ mà không hề cảm thấy đau đớn. Nhìn đằng trước phía sau tấm bình phong, rồi lại nhìn tủ đồ,
khóc nấc lên: "Tiểu thư... Không phải vừa nãy tiểu thư còn ở đây sao?
Tiểu thư vẫn không tha thứ cho Diêu nhi phải không? Cho nên đã đi mất
rồi? Tiểu thư..."
Vân Tấn Ngôn nhướng mày, cười nói: "Sáu năm
trước các ngươi cố ý đặt tro cốt của Lê nhi ở lãnh cung, trẫm cũng mặc
các ngươi. Sáu năm qua, trẫm cũng muốn xem các ngươi có thể làm trò gì
trong lãnh cung, xem dáng vẻ của ngươi ngày hôm nay, chẳng lẽ muốn tìm
một người tới rồi nói nàng chính là Lê nhi? Lê nhi chết đi sống lại bị
các ngươi giấu giếm?"
Sương mù trong mắt Diêu nhi dần tản mát,
nhìn cửa sổ chằm chằm, rồi lại nhìn Vân Tấn Ngôn cầu xin: "Tiểu thư,
tiểu thư thật sự không chết! Vừa rồi ta còn thấy tiểu thư, tiểu thư đi
ra từ đằng đó."
Một tay chỉ vào cửa sổ, Diêu nhi lảo đảo đứng
dậy, nhào đến cửa sổ định mở ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ta muốn đi
tìm tiểu thư, đi tìm tiểu thư..."
Vân Tấn Ngôn cất bước kéo cổ tay Diêu nhi, tàn nhẫn nói: "Các ngươi ra vẻ huyền bí sáu năm là đủ lắm rồi!"
Nói rồi vung tay, Diêu nhi ngã xuống đất, tiếp tục kêu gào: "Ra v