
g không muốn đợi thêm nữa.
Lê Tử Hà gật đầu, sửa sang lại y phục, vội vã ra ngoài, loáng thoáng nghe
thấy Thẩm Mặc hỏi một câu, giọng nói khẽ khàng, mơn trớn bên tai: "Quý
Nhất đi rồi, còn ngươi?"
Trái tim dập rộn lên, nhưng bị tiếng mở cửa che giấu, gió lạnh ập tới, nàng cất bước rời đi. Nhất Nhất đi rồi, còn nàng thì sao?
Chưa từng nghĩ tới, bây giờ nàng chỉ muốn Nhất Nhất cách xa nơi này, để Thẩm Mặc điều trị thân thể cho nó, chữa họng cho nó...
Cần Chính điện rất ấm áp, chẩn mạch xong, Lê Tử Hà nghiêm chỉnh đứng sang
bên như mấy ngày trước. Hôm nay đối mặt với Vân Tấn Ngôn, không còn nỗi
thù hận khó có thể khống chế như trước kia nữa, nàng không còn nghĩ tới
những gì mình và Vân Tấn Ngôn đã trả qua, chỉ lẳng lặng tính ngày. Thẩm
Mặc nói, khi Bình Tây vương đến, lam nhan thảo cũng đến.
"Lê ngự y và Thẩm y sư quen biết từ ba năm trước à?" Vân Tấn Ngôn đột nhiên lên tiếng.
Lê Tử Hà nhanh chóng hoàn hồn, cung kính đáp: "Bẩm Hoàng thượng, đúng là như vậy."
"Thầy trò hai người tình nghĩa không thể so sánh với người thường." Dường như Vân Tấn Ngôn đang chế nhạo, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà rũ mắt, cúi đầu nói: "Cũng nhờ sư phụ ưu ái."
"Vậy ngươi có biết, Thẩm y sư còn một nữ đệ tử, là con gái của quận trưởng
Tây Nam không?" Vân Tấn Ngôn nhắc đến Thẩm Mặc, có vẻ như rất hứng thú,
cất cao giọng hỏi tiép.
Lê Tử Hà trả lời thành thật: "Biết ạ."
"Trẫm nghe nói, rất nhiều thảo dược trên núi Vân Liễm có nguồn gốc từ quận Tây Nam, không biết có chuyện này hay không?"
"Thần chưa từng tới Tây Nam, không thể biết được." Lê Tử Hà che giấu sự thật, nếu nói thảo dược của núi Vân Liễm đến từ Tây Nam, lúc này hắn sẽ biến
sắc mặt, nói độc của hoa túc dung đến từ núi Vân Liễm cũng không phải
không có khả năng.
Vân Tấn Ngôn liếc nhìn Lê Tử Hà từ trên xuống
dưới, thần sắc trong mắt khó dò, rồi lại để lộ niềm vui thích, nói tiếp: "Vậy ngươi có biết, năm đó Bình Tây vương phi là thánh nữ của Thánh Độc giáo, thứ am hiểu nhất chính là hạ độc giải độc không?"
Lê Tử Hà ngẩn ra, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trắng bệch, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, y thuật của Thẩm Mặc, ngoại trừ các loại thảo dược đủ hình
đủ sắc, thật ra còn am hiểu độc dược...
"Nhìn phản ứng của Lê ngự y, chắc là không biết phải không?" Vân Tấn Ngôn ra vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cười nói: "Đừng lo, trẫm vẫn chưa điều tra được thân phận
của Thẩm y sư."
"Chuyện riêng của sư phụ, đồ nhi không có quyền
hỏi." Trong đầu đột nhiên hỗn loạn, cỏ dại trào dâng từ đáy lòng, chiếm
trọn lòng nàng, rồi lại bị câu nói kia của Vân Tấn Ngôn nhổ hết, sạch sẽ đến mức khiến lòng người trống rỗng. Chút hơi ấm còn sót lại trên tay
đã bị mồ hôi quét sạch, nhưng vẫn phải buộc mình nói câu này.
"Trẫm cũng chỉ tò mò, khanh lui xuống trước đi." Vân Tấn Ngôn tỉ mỉ quan sát
Lê Tử Hà, không buông tha bất kỳ biểu hiện gì trên mặt nàng, cười tươi
rói, khoát tay ra lệnh cho hắn rời đi.
Lê Tử Hà lặng lẽ lui ra, đột nhiên cảm thấy bầu trời xanh lam trong vắt chợt tối sầm lại.
Vân Tấn Ngôn ở trong Cần Chính điện đột nhiên lạnh mặt, không biết có một
gã mặc đồ đen từ đâuchui ra, quỳ dưới đất, Vân Tấn Ngôn chỉ hờ hững cất
lời: "Thấy rõ rồi chứ? Đi đi."
"Nô tài cả gan! Muốn sống hay muốn chết?" Nam tử mặc đò đen cất giọng khàn khàn trầm thấp, vẫn không hề ngẩng đầu lên.
"Chết!" Ánh mắ Vân Tấn Ngôn rét lạnh, như thể hóa thành thanh kiếm sắc, rồi lại nhu hòa. Con ngươi như nước mùa xuân lưu chuyển, cười như Tu La: "Tốt
nhất là ở trước mặt hắn."
Phải làm ngay trước mặt Thẩm Mặc. Lê Tử Hà thất hồn lạc phách ra khỏi Cần Chính điện, trở về Thái y viện
theo thói quen, trong đầu vẫn quẩn quanh những lời Vân Tấn Ngôn nói với
nàng. Độc thuật của Bình Tây vương phi, y thuật của Thẩm Mặc, thảo dược
trên núi Vân Liễm, thân phận của Thẩm Ngân Ngân... Như vậy, thân phận
của Thẩm Mặc...
Nghĩ đến đây, Lê Tử Hà chỉ cảm thấy mắt mình tối
sầm, lòng như có tảng đá lớn chặn lại, không khỏi bước nhanh hơn, có mấy lời phải hỏi rõ mới được. Nhưng hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, đi một lúc chợt phát hiện ra có điều đó bất thường. Sau lưng nàng chợt
lạnh đi, trong lòng chợt dội lên nỗi sợ không biết từ đâu tới, vội vàng
lấy thuốc hoàn trong tay áo nhét vào miệng.
Đến chỗ hẻo lánh, Lê
Tử Hà dứt khoát dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy càng tĩnh
lặng, nhưng ngay sau đó trước mặt bỗng tối sầm, chóp mũi xộc mùi thuốc,
nhưng nỗi kinh hoàng được áp chế trong nháy mắt. Cũng may đã có chuẩn bị từ trước, giữa ban ngày ban mặt lại có lại có người lén la lén lút, tất nhiên phải dùng thuốc. Uống thuốc rồi có thể chống đỡ được một chút.
Nhưng ai muốn đối phó với nàng chứ?
Lê Tử Hà muốn hét lên, nhưng
bốn chữ "Giết người diệt khẩu" hiện lên trong đầu khiến nàng nuốt hết
mọi suy nghĩ. Hai mắt nhắm lại, thân thể mềm nhũn, nàng thấy ngoan ngoãn làm bộ như trúng chiêu còn an toàn hơn phản kháng.
Bị người
khiếng xóc nảy lên xuống, thuốc dần dần có tác dụng, mơ hồ có ý thức trở lại. Lê Tử Hà siết chặt bàn tay, để móng tay găm sâu vào lòng bàn tay,
n