
ng thượng, ngươi cho
rằng ngự y trong cung này chẳng có ai nhận ra độc tố kia?" Thẩm Mặc cố
giảm âm thanh khi nói chuyện nhưng trong giọng điệu không kém phần gặng
hỏi.
Lê Tử Hà cười khẽ, chính bởi vì biết trong cung sẽ không có ai nhận ra nàng mới bỏ thuốc.
"Nói vậy, mục đích của ngươi vào cung chính là Nghiên phi và Hoàng thượng?"
Thẩm Mặc nhíu mày, có chút không hiểu về nụ cười khẽ đó của Lê Tử Hà,
trong nụ cười đó rõ ràng mang theo vài phần vui sướng.
Nụ cười
trên mặt Lê Tử Hà ngay sau đó biến mất đi, không hy vọng có người tới
can thiệp vào cuộc sống của nàng, không có cách nào cũng không cần thiết giải thích với hắn về hành vi của mình, nhìn thẳng vào hai mắt của Thẩm Mặc lạnh lùng nói: "Vậy còn ngươi là người phương nào? Vì sao năm lần
bảy lượt tự do ra vào ở trong cung, lại còn đối với những chuyện xảy ra ở trong cung rõ như lòng bàn tay?"
Ánh mắt vốn sắc bén của Thẩm
Mặc bỗng chuyển sang ảm đạm, hắn cũng chỉ vì lo lắng Lê Tử Hà bí quá hoá liều bị người phát hiện khiến cho mất mạng oan uổng mà thôi, nhưng
không ngờ lần đầu tiên mình xen vào chuyện người khác lại dẫn đến kết
quả bị nàng hoài nghi. Cho dù từng chung đụng 3 năm, cho dù có là danh
phận thầy trò đi nữa thì nàng….Cũng chưa từng thực sự tin tưởng vào
mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hai người lại nổi lên sự
yên tĩnh, bên tai chỉ còn âm thanh của làn gió lạnh xen lẫn tiếng lá xây rơi rụng lác đác tung bay, Lê Tử Hà vốn nghĩ chắc chắn cũng sẽ không
nhận được câu trả lời của Thẩm Mặc, mỗi người đều có bí mật riêng của
mình, tại sao cứ phải bắt buộc một người phải đối xử thành thật với một
người khác?
"Ta sẽ phụ trách những chuyện mình làm."
Bỏ lại một câu như vậy, ngay sau đó Lê Tử Hà xoay người bước nhanh rời đi.
***
Hơi ấm quanh quẩn bên trong Cần Chính Điện, trong điện có bốn ngọn đèn
nhưng chỉ thắp có một ngọn. Ánh sáng ảm đạm lúc sáng lúc tối, rọi ra
trên mặt đất một cái bóng chập chờn nhấp nháy. Vân Tấn Ngôn vẫn đang
ngồi ở trước bàn đọc sách, hai mắt mơ màng nhìn ba chữ trên tờ giấy
trắng, năm ngón tay vuốt ve tới tới lui lui ở hai chữ "Tấn Ngôn".
Tấn Ngôn, Tấn Ngôn, là ai đã từng kề bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non, là ai đã từng nũng nịu kêu gọi mỗi khi ở bên cạnh hắn?
Vân Tấn Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt lờ mờ mê muội, trong đầu hỗn độn, muốn
chìm vào giấc ngủ thật say nhưng làm thế nào cũng không nỡ bỏ ra ba chữ ở trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào nó không hề chớp lấy một cái, vết mực nước đọng trên tờ giấy trắng dần lan ra. Một đen một trắng, đừng nét
bút nằm ngang nằm dọc thật có cảm giác như đã biết nó mấy đời, lờ mờ như được nhìn thấy có hai đứa bé. Một đứa mặc áo gấm chần gòn màu đỏ chót,
chải hai cái bím tóc nhỏ cột lại cùng nhau, dây cột tóc cũng màu đỏ phất phơ theo gió, vui cười chạy nhảy giữa rừng tuyết trắng mênh mông. Đứa
còn lại thì khoác áo choàng tuyết nhung màu vàng nhạt, núp ở dưới gốc
cây tùng phủ đầy bông tuyết trắng xóa nhỏ giọng khóc thút thít.
"Nè, huynh làm sao vậy? Có người khi dễ huynh sao?" Tiểu cô nương ấy thôi
cười ngưng chạy, đi chầm chậm tới chỗ cậu bé ấy, mặt mày tươi tắn trắng
mịn đỏ ao, khuôn mặt dào dạt ý cười mới đó trong nháy mắt chuyển thành
lo lắng, đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn cậu bé đó, thấy hắn xoay mặt đi
thì cười nhỏ nhẹ nói: "Huynh đừng mắc cỡ, ta cũng hay khóc đến đỏ cả mũi luôn đấy."
Dứt lời, chui vào gốc cây ngồi xuống cạnh cậu bé, từ
trong lòng ngực móc ra thứ gì đó, sau đó vươn tay đưa đến trước mặt cậu
bé nói: "Nè, cho huynh ăn kẹo nè, ăn kẹo này rồi, mấy cái buồn gì đó
cũng sẽ biến thành ngọt ngay, còn nữa mùa Đông mà ăn kẹo sẽ không có bị
lạnh đâu."
"Nói bậy!" Cậu bé rốt cuộc dùng tay áo chùi chùi mắt,
xoay người lại trợn mắt liếc cô bé, rồi nhìn nhìn một đống màu sắc sặc
sỡ trong tay cô bé khinh thường nói: "Thái phó nói, phải nếm trải mùi vị đắng trong nỗi khổ đau đó mới là Nhân Thượng Nhân, ăn kẹo có ích lợi
gì." (NTN cũng có nghĩa là dưới một người mà trên vạn người)
"Ha ha, huynh thật là biết nói đùa, lời của mấy lão đầu tử kia đều chỉ dùng để dọa người mà thôi, huynh xem Phùng gia gia đi, không cho ta ăn kẹo
còn mình quay lưng lại cùng với Phùng nãi nãi ăn đến cười hí hửng, lần
đó bị ta bắt quả tang, ha ha, về sau ông không còn nói với ta về mấy cái vấn đề gì mà khổ hay không khổ kia nữa." Trong lúc nói chuyện, mặt mày
tiểu cô nương liến thoắng hiếu động, niềm hạnh phúc dạt dào trong tròng
mắt đen tưởng chừng như sắp vọt ra ngoài.
Cậu nhỏ không hiểu: "Phùng gia gia?"
"Đúng vậy, chính là Phùng gia gia ở Thái y viện, hôm nay ta tới tìm ông đi
chơi, á á, không phải là tập viết! Ta thường hay theo Phùng gia gia
luyện chữ." Tròng mắt tiểu cô nương chuyển động xoay tròn, tinh nghịch
che miệng cười nói.
"Ngươi là Quý Lê nữ nhi của Quý thừa tướng?" Cậu bé chau mày lại nghiêm túc hỏi.
"Đúng vậy, cả huynh cũng biết ta ư?" Tiểu cô nương hơi cười hỏi lại, không
chờ cậu bé trả lời lại nói tiếp: "Huynh tên là gì? Hôm nay ta sẽ luyện
viết thử tên huynh nha!"
"Ta? Vân Tấn Ngôn!"
Giọng của cậu bé có phần hơi nhỏ và nhẹ, bị