Pair of Vintage Old School Fru
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327402

Bình chọn: 9.5.00/10/740 lượt.

ương

nương yên tâm. Tử Hà nhận ân huệ của nương nương, khắc trong tâm khảm!"

"Có những lời này của Lê y đồng ta yên tâm rồi. Thầy bại thì tớ cụp đuôi,

ngươi đã bị Diêu phi coi là đồng đảng của ta rồi. Ai, Lê y đồng có thể

hiểu được ý của ta chứ?" Nghiên phi khôi phục thái độ bình thường, nhìn

Lê Tử Hà bằng vẻ mặt nhu hòa.

"Tử Hà hiểu rõ!" Lê Tử Hà thành khẩn nói không hề do dự.

Nghiên phi hài lòng gật đầu, khẽ cười nói: "Hôm nay lúc ở Long Hoàn cung bị

chọc tức, có phần không khống chế được, khiến Lê y đồng chê cười. Ngươi

lui ra đi, làm việc gì nhớ thương lượng với ta."

"Vâng."

Lê Tử Hà gật đầu rồi lui ra khỏi điện. Thời tiết vốn ảm đạm lại càng thêm

âm u, mây đen cuồn cuộn nặng nề, dường như không cẩn thận sẽ ập xuống

đất. Tối nay, muộn nhất là ngày mai, chắc chắn sẽ có cơn mưa rào xối xả.

Kể từ khi Thẩm Mặc tới Thái y viện, chúng y đồng liền không còn coi thường Lê Tử Hà nữa. Hôm nay Lê Tử Hà lại đi giải độc cho Hoàng thượng, nhất

thời cảm thấy giá trị bản thân hắn tăng lên, thấy hắn trở lại, cũng đồng loạt nhìn sang.

Lê Tử Hà một lòng nghĩ đến việc còn ít y thư chưa đọc xong, cũng không để ý.

Gần tới ban đêm, trời cũng bắt đầu rơi từng giọt mưa tí tách, dường như

chứa đựng nỗi u sầu. Lê Tử Hà bận mấy chuyện vụn vặt nguyên một ngày,

rốt cuộc có thể ngồi nghỉ bên cạnh bàn, nhưng suy nghĩ trong đầu cũng

không dừng lại. Hôm nay Nghiên phi nói muốn loại bỏ thai nhi trong bụng

Diêu phi, nàng thật lòng đồng ý. Thậm chí lần trước lúc Diêu phi cố tình gây sự nàng còn căm hận mà nghĩ rằng không thể giữ lại đứa bé kia!

Nhưng mà, Diêu nhi à…

Khi vẫn chưa hoàn toàn biết rõ chuyện Quý phủ năm đó, không biết nàng ta

giữ vai trò gì trong đó, nên Tử Hà vẫn chưa muốn động đến nàng.

Chẳng biết cánh cửa bị đẩy ra từ lúc nào, Thẩm Mặc đứng ở ngoài cửa, người bị nước mưa thấm ướt, nước mưa đọng ở trên tóc, thấm đẫm vạt áo, bình thản nhìn Lê Tử Hà.

"Có việc gì?" Lê Tử Hà đứng dậy mở rộng cửa ra, ý bảo hắn vào phòng.

"Ngươi châm cứu cho hoàng thượng?" Thẩm Mặc nhíu mày hỏi.

"Ừ."

"Vì sao không để cho người khác làm?"

"Hoàng thượng bổ nhiệm."

"Ngươi có thể từ chối."

"Vì sao phải từ chối?" Lê Tử Hà không chút do dự hỏi ngược lại. Nếu đã có

cách giải độc, chỉ cần lần này nàng giải hết độc cho Vân Tấn Ngôn, cũng

coi như lập được công lớn. Muốn leo lên cao, muốn tra rõ đầu đuôi sự

tình năm đó, muốn đi bước báo thù đầu tiên, nàng nhận thấy đây là lựa

chọn tốt nhất.

Tròng mắt đen Thẩm Mặc bỗng dưng trở nên thâm

trầm, tình cảm trong đôi mắt phức tạp mà nồng đậm, nhắm mắt hồi lâu, hạ

thấp giọng, cố gắng cất giọng ôn hòa: "Ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất

thân không?"

"Đối với hoàng thượng mà nói, Tử Hà là nam tử."

"Đối với ta mà nói, ngươi không phải!" Thẩm Mặc mở mắt ra, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, vẻ tức giận tản mát, hết sức khống chế sức lực trên

tay, nhẹ nhàng cầm tay Lê Tử Hà, đặt trong lòng bàn tay mình.



Tử Hà sửng sốt, không ngờ Thẩm Mặc lại trực tiếp như vậy, nhanh chóng

rút tay ra, giả vờ đi lấy ấm trà rót nước. Thẩm Mặc lại nắm chặt bàn tay cầm ấm trà của nàng, nghiêm túc nói: "Ta chưa từng giấu giếm, ta đối

với ngươi…."

"Nhưng người là sư phụ của Tử Hà!" Lê Tử Hà đặt ấm trà xuống, chợt hất tay ra, không nhìn Thẩm Mặc.

"Ta không ngại."

"Tử Hà ngại."

Lê Tử Hà nói dứt khoát, ngước mắt nhìn thẳng vào Thẩm Mặc.

Sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt, khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng, có vẻ khinh miệt có vẻ bừng tỉnh có vẻ tự giễu: "Thì ra là như vậy."

Dứt lời xoay người đi mất, Lê Tử Hà nhìn bóng lưng chán nản của hắn, hốc mắt

bỗng dưng nóng lên, cao giọng nói: "Người vốn không màng thế sự mà, đừng nhẫn nhục chịu đựng vì Tử Hà, tìm một cơ hội mà xuất cung đi."

Thẩm Mặc dừng lại ở ngoài cửa, ánh nến trong phòng chiếu lên trường sam xanh nhạt của hắn, tản ra vầng sáng nhạt nhòa. Tóc đen khẽ bay theo gió đêm, chỉ nghe hắn lạnh nhạt nói: "Ta nguyện ý."

Người đã đi xa,

khoảng không còn lưu lại mùi thuốc. Lê Tử Hà mơn trớn bàn tay vừa mới bị hắn cầm, cảm giác nóng hổi như chảy qua trái tim, chợt nở nụ cười,

không biết là đắng hay là chát.

Ngày hôm sau, cơn mưa nhỏ tí tách ngày hôm qua đột nhiên biến thành mưa rào, gột rửa sạch sẽ toàn bộ Vân

Đô. Bầu trời cuối Thu lại có sấm chớp đùng đùng, làm cho người ta hoảng

hốt cảm thấy vẫn là hạ chí.

Lê Tử Hà phụng mệnh tiến về phía Long Hoàn cung tiếp tục châm cứu. Dù có che ô nhưng vạt áo sau lưng vẫn ướt, lại càng không phải nói đến đôi chân ướt sũng nữa.

Thật ra thì

Lê Tử Hà rất tò mò. Vì sao Vân Tấn Ngôn không lo lắng mình sẽ lấy mạng

hắn trong khi châm cứu? Là quá tin tưởng vào bản thân hay là yên tâm đối với nàng?

Nàng chưa bao giờ đoán được tâm tư của hắn. Tỷ như

chuyện hai phi đồng thời mang long chủng này. Miệng vàng đã mở, người

nào sinh hạ hoàng tử trước người đó sẽ đứng đầu hậu cung. Hắn tự tin như vậy, hai phi sẽ cắn xé làm tổn hại lẫn nhau?

"Lê y đồng, hoàng

thượng đã chuẩn bị xong rồi, ngươi vào đi." Ngụy công công thân thiện

đón lấy cái ô trên tay Lê Tử Hà, khoát tay ý bảo hắn mau mau làm việc.

Lê Tử Hà gật đ