XtGem Forum catalog
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327490

Bình chọn: 8.00/10/749 lượt.

ầu nói cảm ơn. Vào trong cung, luồng hơi ấm xem lẫn hương

Long Tiên ập vào mặt, tiêu tán hơi ẩm trên người nàng. Ngước mắt thấy

Vân Tấn Ngôn mặc mỗi chiếc áo mỏng ngồi bên cạnh bàn, đang xem thứ gì

đó, vội quỳ xuống hành lễ.

"Bình thân. Vẫn như ngày hôm qua sao?" Vân Tấn Ngôn buông đồ trong tay, nhướng mày hỏi.

"Vâng."

Vân Tấn Ngôn gật đầu, đứng dậy đang định đi vào bên trong, đột nhiên vang

tiếng truyền xướng của Ngụy công công: "Cung nữ Duyệt nhi của Đào Yểu

điện cầu kiến!"

Vân Tấn Ngôn nhìn mưa to phía trời, khẽ cau mày, lên tiếng nói: "Chuẩn."

Duyệt nhi chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, trang phục cung nữ màu xanh nhạt đã ướt đẫm, tóc dính lên người, vẻ mặt lo âu. Vừa mới bước vào cửa cung

nàng đã kinh hoảng quỳ xuống, gấp gáp nói: "Hoàng thượng…..Hoàng thượng, nương nương…..Nương nương lại…"

"Biết rồi, ngươi chờ ở ngoài điện." Vân Tấn Ngôn ngắt lời Duyệt nhi, nhíu mày sai bảo.

Duyệt Nhi liên tục gật đầu, gò má cao gầy lăn từng giọt nước mưa, không thèm lau mà đứng dậy, đóng cửa lui ra.

Vân Tấn Ngôn bước nhanh rời khỏi bàn đọc sách, đi vào phòng trong lấy long

bào mặc lên người. Vốn định gọi cung nữ hầu ở bên ngoài, liếc nhìn Lê Tử Hà, nói: "Biết hầu hạ mặc y phục không?"

"Biết ạ." Lê Tử Hà rũ mắt trả lời.

"Tới đây, mặc y phục cho trẫm."

Vân Tấn Ngôn đưa ra hai tay, để Lê Tử Hà cầm lấy long bào. Bàn tay lạnh lẽo thỉnh thoảng chạm vào thân thể ấm áp của mình, rồi lập tức rời đi, lại

tiếp tục trở lại. Đột nhiên hắn nhớ tới xúc cảm khi hai tay châm kim

trên lưng ngày hôm qua, không thấy được khuôn mặt của người sau lưng,

nhưng không hiểu sao lại có hơi thở quen thuộc mà an tâm, dường như tản

ra từ thân thể của người kia. Xoay người định bắt lấy, nhưng khi thấy rõ bộ dáng người sau lưng thì hơi thở kia cũng tan thành mây khói.

Vân Tấn Ngôn nhắm mắt lại, cảm giác quen thuộc đã lâu lại ùn ùn kéo tới lần nữa, thật giống như người đó, đã từng mặc y phục cho hắn như vậy. Đột

nhiên mở mắt, như thể thức tỉnh từ trong ảo mộng. Thấy Lê Tử Hà rũ mí

mắt, che lại hàng mi dài trên mắt, khuôn mặt trắng nõn hơn người bình

thường, nhưng lại xa lạ, phá vỡ cảm giác ập tới kia.

Quả nhiên, ngủ mê man quá lâu, lâm vào mộng cảnh quá lâu, sẽ thường cảm thấy bóng dáng nàng.

Vân Tấn Ngôn nhẹ nhàng cười một tiếng, long bào đã ở trên người, liếc nhìn

Lê Tử Hà, nói: "Ngươi đi theo ta, mang theo hòm thuốc."

Bên ngoài cung mưa rơi tầm tã, tiếng sấm rền vang, Lê Tử Hà che dù đi theo sau

Long liễn, suy nghĩ xem Duyệt nhi này định nói cái gì, vì sao Vân Tấn

Ngôn lại vội vã chạy tới Đào Yểu điện như vậy.

Tiếng mưa rơi lớn

dần, lấn át tiếng Long liễn đi về phía trước, thỉnh thoảng "Ầm" một

tiếng, như thể ông trời nổi giận. Vừa mới đến gần Đào Yểu điện, đã nghe

thấy tiếng rít chói tai. Lòng Lê Tử Hà chấn động, là tiếng thét chói tai của Diêu phi.

"A! Máu…"

Vân Tấn Ngôn bước xuống Long liễn, không để ý Ngụy công công che dù cho hắn, bước nhanh vào Đào Yểu điện.

Bên ngoài Đào Yểu điện, cung nữ thái giám quỳ đầy đất, không biết là bị mưa to xối lạnh đến run lẩy bẩy, hay là nghe thấy tiếng thét chói tai kinh

người màng hoảng sợ đến mức run rẩy cả người. Lê Tử Hà vội vã liếc nhìn

liền đuổi theo bước chân của Vân Tấn Ngôn.

Đào Yểu điện vô cùng

hỗn độn. Màn tơ bị xé nát, đồ sứ bị ném vỡ, bàn ghế xô đẩy, đồ trang sức ném đầy đất, còn Diêu phi ngồi chính giữa, khuôn mặt đong đầy nước mắt, tóc tai rối bời, theo nước mắt thấm ướt dính lên mặt. Nếu không phải

váy áo đỏ rực trên người, e rằng rất khó tưởng tượng nàng là Diêu phi

kiêu ngạo ngang tàn thường ngày.

"Máu… Máu….Đều là máu, nhiều máu quá! Đừng mà! Đừng chảy nhiều máu như vậy… A!" Diêu phi thét lên, ôm

chặt lấy đầu, luống cuống di chuyển hai chân lui về phía sau, mảnh vụn

của đồ sứ bị đập vỡ găm vào chân, nhưng dường như nàng không hề hay

biết, vẫn không ngừng thét chói tai.

Vân Tấn Ngôn bước nhanh đến, ngồi xổm xuống ngăn trở thân thể không ngừng lùi lại của nàng, hai tay

tách tay nàng ra, dịu dàng nói: "Diêu nhi, Diêu nhi, không có máu, không có máu, nàng đang nằm mơ thôi..…"

Diêu phi ngừng kêu gào, ngẩng

đầu lên, đôi mắt vô hồn, đôi môi run rẩy, thẫn thờ nhìn Vân Tấn Ngôn,

đột nhiên một tiếng sét vang dội phía chân trời, Diêu phi lại giãy giụa

điên cuồng, muốn hất hai tay của Vân Tấn Ngôn ra, lại bắt đầu kêu gào:

"A! Không phải là mơ….Không phải là mơ, nhiều máu quá…"

Vân Tấn

Ngôn vừa quay sang phía Lê Tử Hà, vừa ôm Diêu phi vào trong lòng, nhẹ

giọng nói: "Diêu nhi, hãy nghe ta nói, đó là mơ, chỉ là mơ thôi, tỉnh

lại rồi sẽ hết… Là mơ thôi…"

"Là mơ, là mơ….." Diêu phi ngừng

giãy giụa, cuối cùng theo tiếng nỉ non của Vân Tấn Ngôn, vùi đầu vào

ngực hắn, nức nở nói: "Là mơ…..Tam điện hạ, đó là mơ..…"

Lê Tử Hà chạy tới bên cạnh Vân Tấn Ngôn, nghe được câu này thì như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ, Diêu phi gọi Tam điện hạ…..

Trước khi nàng gả cho Vân Tấn Ngôn, trước khi Vân Tấn Ngôn lên ngôi, Diêu nhi vẫn thường gọi Vân Tấn Ngôn là Tam điện hạ. "Còn ngây ra đó làm gì, mau nghĩ cách giúp nương nương yên tĩnh trở lại đi." Vân Tấn Ngôn ôm