
ộc là bao lâu chứ…
“Cô có đói không?”.
“Ưm…”. Nói tới đói... bụng cô đã kêu rột rột lên rồi.
Anh đứng dậy bật đèn, xua đi bầu không khí đột nhiên gượng gạo ban nãy.
Trong giây phút mở mắt ra, anh suýt chút nữa không tự chủ được mà hôn
lên môi cô, nhưng anh cũng không muốn khi còn chưa xác định được mối
quan hệ giữa cô và cậu chủ nhà cô, anh không muốn thả lỏng để cảm xúc
của bản thân mất tự chủ, đi quá nhanh.
“Muốn ăn gì? Tôi gọi phục vụ phòng”. Anh cầm điện choại chuẩn bị gọi món.
“Mì Ý, bít tết, cơm trộn, bánh mì nướng...”.
“Cô đói thế cơ à?”.
Từ tối qua tôi đã không ăn gì rồi, gọi nhiều một chút, tôi xin anh xin anh đó, phó tổng Thư!”.
Anh lắc đầu khẽ cười, gọi phục vụ phòng bắt đầu gọi món.
Xe thức ăn được đưa vào phòng, Diêu Tiền Thụ vội vàng nhào tới bàn ăn
khiến Thư Thành Nhạc phải nghi ngờ lễ nghi dùng cơm của cô.
“Mấy khóa bồi dưỡng của tôi, cô quăng sạch vào thùng rác rồi hả? Đừng có dùng dao nĩa thìa loạn lên thế”.
Nhìn cô lấy thìa ăn mì, cắt mì Ý thành từng đoạn nhỏ còn lấy nĩa xiên
vào bánh mì, thân là phó tổng giám đốc rất chú ý tới lễ nghi dùng cơm
châu Âu, anh phải cản lại.
Nhét thức ăn đầy miệng, cô lúng búng uống vội một hớp rượu vang đỏ cho trôi thức ăn rồi mới nói, “Có sao đâu nào! Mấy quy tắc đó là dành cho khách, tôi đâu phải khách!”.
Cô đúng thật không coi mình là khách.
Cô uống ực một hớp rượu vang, “Đúng, ăn ngon miệng là được rồi, ăn còn bày ra lắm quy tắc làm gì?”.
“Ừ, vui vẻ là tốt rồi, hẹn hò với bạn trai làm gì, cậu chủ còn đặt ra
lắm quy tắc thế?”. Ý là, nếu cô có thể chất vấn cậu chủ nhà cô cũng như
chất vấn anh, anh sẽ rất mừng.
Nhắc tới cậu chủ, Diêu Tiền Thụ
nhất thời thấy không muốn ăn nữa, ngay cả cái miệng đang nhồm nhoàm biến thành nho nhã, từ ăn to uống lớn trở thành ăn bé uống ngụm.
“Sao nào? Nhắc tới cậu chủ nhà cô, cô không có can đảm à?”. Anh hừ một tiếng mỉa mai, kì thị kiểu người hèn nhát như cô.
Cô không để ý, thả dao thìa xuống, đột nhiên ngẩng đầu hỏi anh, “Phó
tổng Thư, tôi còn nhớ trước đây anh từng nói với tôi, anh không thích
phụ nữ hỏi anh mấy chuyện đáng ghét kiểu như đang ở đâu, đang làm gì, ở
cùng ai, phải không?”.
“Sao? Cô muốn hỏi tôi à?”. Anh nhướn mày, có vẻ vô cùng hứng thú.
“…Tôi chi muốn biết, có phải tất cả đàn ông đều ghét bị hỏi như thế
không?”. Cảm giác giống như tù nhân bị quản ngục giám sát không có tự
do, giống một gánh nặng phiền phức, không thả xuống được.
Anh thả dao nĩa xuống, cầm khăn ăn chấm nhẹ lên khóe môi, “Ai thì tôi không biết, nhưng tôi thì đúng là rất ghét”.
“…”. Những câu hỏi nhàm chán của phụ nữ khiến người ta thấy phiền phức, huống hồ cô còn chỉ là một người hầu mà thôi… may là cô không hỏi những câu làm cậu chủ ghét.
“Nhưng mà, cô có thể hỏi thử xem, giờ tôi đang tò mò, cô hỏi tôi có cám giác giống như thế không”.
“Hả? Anh lại đùa cái gì thế, cụng ly cụng ly đi nào”. Phó tổng Thư nói
câu đó nghe hơi kì quặc, cô gượng gạo đánh trống lảng sang chuyện khác,
nâng cốc lên đòi cụng ly.
Tiếng chạm ly vang lên, cô uống ực hết một ly rồi lại tự rót thêm ly nữa.
“Cô đừng uống nữa, nghe không?”.
“Có sao đâu, còn hơn nửa chai nữa, đừng nên lãng phí mà!”. Ngủ dậy uống rượu rồi có thể ngủ tiếp, chẳng cần biết chuyện gì, kế hoạch rất hoàn
hảo.
“Cứ nốc rượu ừng ực trước mặt đàn ông là một kiểu ám chỉ rất rõ ràng đấy”. Thư Thành Nhạc nhắc nhở.
“Ám chỉ cái gì?”. Vừa hỏi cô vừa uống một ngụm.
Anh đứng dậy, thong thả tới cạnh cô, đáp, “Ám chỉ rằng anh ta có cơ hội tiến tới”.
Cô nâng ly rượu lên, vẻ mặt mơ màng nửa tỉnh nửa say, ngây thơ mông lung nhìn anh.
“Cô còn muốn uống tiếp không?”.
“Ùm...”. Cô không hiểu ý của anh, nhưng cô vẫn muốn uống, nghiêng cái
ly, cô lại nhấp thêm một ngụm, lấy hành động trả lời cho anh.
Anh nheo mắt chấp nhận sự khiêu khích của cô, cúi người nâng cằm cô lên, mạnh mẽ ép môi mình lên môi cô, chẳng để cho đối phương thời cơ phản
ứng.
Rượu rất ngọt và môi ươn ướt.
“Còn uống không?”.
Cô không dám trả lời, đờ đẫn ngồi im tại
chỗ, đột nhiên thấy phó tổng Thư thật to lớn, thật gần, hai mắt cô mông
lung, ngay cả sức lùi lại cũng không có.
“Giờ cô nói không uống nữa cũng không có tác dụng rồi”. Anh vươn đầu lưõi xộc vào miệng con người chẳng chút phòng bị kia.
Cô không biết mình đang làm gì, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như
đang ở trong xoáy nước lớn, đây là cảm giác bị đùa bỡn khi say rượu
trong truyền thuyết sao?
“Thấy sao?”. Anh hỏi cô.
“...” . Cô lắc đầu.
“Có ghét không?”.
Cô không biết, tiếp tục lắc đầu.
“Cô kết hôn với cậu ta rồi phải không?”.
“…”. Cô ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, gật đầu nửa lưỡng lự nửa chắc chắn. Cô đã kết hôn, cô và cậu chủ là đôi vợ chồng có giấy
chứng nhận kết hôn hợp pháp.
Dù đã đoán được đáp án từ lâu, nhưng nỗi tức giận vẫn dâng lên trong lòng Thư Thành Nhạc, “Từ khi nào?”.
“…Cậu chủ muốn thừa kế khách sạn, nên muốn tôi giúp...”. Cô không biết
tại sao phải thành thật như thế, nhưng cái lưỡi khi dính rượu vào rồi
thì thành thật muốn chết, cứ hỏi là đá