
p không kìm được nổi.
“…Nên hai người là kết hôn giả”. Phỏng đoán này khiến anh thả lỏng ra đôi chút.
Cô ngơ ngác gật đầu, cô với cậu chủ là kết hôn giả, giao hẹn một năm
sau sẽ ly hôn, giao hẹn cậu chủ có người yêu rồi sẽ ly hôn nhưng giờ cô đang muốn vi phạm, cô không theo giao hẹn, cô đang hờn dỗi chủ mình.
“Có muốn ly hôn với cậu ta không?”.
Cặp mắt đờ đẫn của cô cuối cùng cũng tìm được tiêu cự, nhìn Thu Thành
Nhạc, cảnh đêm phía sau khiến người ta phải lóa mắt, đề nghị của anh
hình như cũng rất quyến rũ.
“Ly hôn... với cậu chủ?”.
“Đúng. Ly hôn với cậu ta. Giờ cậu ta đã thuận lợi kế thừa khách sạn rồi, không cần cô phải tiếp tục kết hôn giả nữa. Cho nên, ly hôn với cậu ta
đi”.
Cảm giác cay cay xộc vào mũi, cậu chủ không còn cần cô nữa sao? Nhưng mà…
“... Tôi không biết phải chia tay ra sao...”. Thứ cô không đẩy ra nổi
không chỉ có tờ giấy hôn thú đó, mà còn những kí ức, cảm giác khi cô ở
bên cậu chủ.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện, một câu ly hôn có thể cắt đứt tất cả, trở lại quan hệ chủ tớ đơn thuần sao?
“Em không biết? Không sao, tôi dạy cho em”.
Dạy? Chuyện ly hôn cũng có thể dạy được sao?
Căn phòng đột nhiên tối sầm lại, chẳng hiểu tại sao đèn trong phòng đột nhiên bị tắt, càng làm tôn lên vẻ huyễn hoặc mê người của cảnh đêm
ngoài cửa sổ. Bàn tay của phó tổng Thư thân mật lướt qua sau cổ, đặt lên làn da lạnh lẽo của cô. Tay anh nóng rẫy, ngón tay nhẹ nhàng khẩy một
cái, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo trước cổ cô rơi xuống, lăn trên
mặt thảm.
Cô hạ mắt liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng trong bóng tối, nhớ tới cảnh lúc cậu chủ cầu hôn lại có chút buồn bã.
“Những thứ em cần đều có rồi, lấy tôi đi”.
Câu nói này khiến cô bị hạ gục nhanh chóng, chẳng cần suy nghĩ gì nữa, hãy kết thúc chuyện ly hôn như đã giao hẹn trước đi.
Phó tổng Thư đang dạy cô ly hôn như thế nào, cô không thể phân tâm nghĩ tới chuyện khác.
Anh gỡ kính xuống, bỏ đi lóp kính ngăn cách, đôi mắt đen trong bóng đêm sáng rực, anh dẫn tay cô cởi cúc cổ áo sơ mi của mình.
Hơi thở nặng nề phả vào tai cô, trán cô tựa vào ngực anh.
Cô cảm giác cơ thể mình nhẹ hẫng, được nhẹ nhàng bế lên, đặt trên chiếc giường mềm mại, lún sâu vào trong lớp chăn nệm, trọng lượng của người
đàn ông phủ lên trên người, hơi thở trở nên dồn dập.
Bóng đêm bị khóa lại ngoài cửa sổ, cô bị giam vào góc không thể trốn thoát.
Cô thực sự muốn học, học cách làm thế nào để nén lại phần tình cảm
không nên có với cậu chủ, rồi khi cậu chủ nói với cô rằng muốn ly hôn,
cô cũng có thể vui vẻ gật đầu, mỉm cười với cậu chủ bằng nụ cười chuyên
nghiệp nhất của ngươi hầu nói: “Được! Không sao. Em lập tức ly hôn với
cậu chủ, nhân thể chúc cậu hạnh phúc”.
Cô muốn học.
Cô muốn học.
Mớỉ rạng sáng, trước cửa chi nhánh khách sạn Hoàng Tước đột nhiên xuất
hiện một chiếc xe thể thao màu bạc sành điệu, xe dừng lại, cửa mở ra,
đôi giày da đen bóng dẫm mạnh lên tấm thảm dày khiến lớp bụi khẽ bay
lên.
“Rầm” một tiếng, cửa xe bị chàng trai mỏi mệt vì đường xa đóng sầm lại.
Nhân viên phục vụ, tiếp tân bị khí thế của chàng trai dọa đến nỗi nhìn
nhau ngơ ngác, hồi lâu cũng chẳng có người dám bước tới đón tiếp.
Không đợi có người đón tiếp, chàng trai đẩy cánh cửa xoay bằng kính đi vào bên trong.
“Thưa anh, xin hỏi anh đã đặt phòng trước chưa?”.
Tiếp tân cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, vội vàng bước tới.
“Tránh ra”. Cậu không thèm nhìn, rảo bước tới bàn tiếp tân, gõ lên
chuông đặt trên bàn, sốt ruột hỏi, “Cái tên họ Thư kia lấy phòng số
mấy?”.
Cô gái tiếp tân đứng sau chiếc máy tính ngẩng đầu lên, hít mạnh một hơi vì chàng trai hung dữ trước mặt.
Bộ vest nhăn nhúm không chỉnh tề, cà vạt nới lỏng trước cổ, cúc cổ áo
không cài, tay áo xắn lên, đôi mắt đen lạnh lẽo, chiếc cằm thon nhỏ hãy
còn vệt râu xanh nhàn nhạt, chàng trai lạnh lùng đứng trước quầy tiếp
tân, dường như còn có cả sự rốt ruột nóng nảy vì mất ngủ đêm qua, trông
lôi thôi mệt mỏi nhưng lại thêm mấy phần khiêu gợi.
“Thưa
anh... xin lỗi, nếu anh và khách là bạn, có thể tự gọi điện liên lạc với nhau được không? Quy định của khách sạn chúng tôi, không thể tự ý cho
số phòng của khách được, đây là bí mật riêng tư...”. Cô gái đứng ở quầy
tiếp tân mỉm cười vẻ có lỗi, ánh mắt còn dán vào phần cổ phanh ra của
cậu ngắm nghía.
Chàng trai nheo mắt lại, “Quy định của khách sạn?”.
“Vâng... thực sự xin lỗi...”.
“Không cần xin lỗi, từ giờ trở đi không có quy định này nữa, nói cho tôi biết, số phòng của Thư Thành Nhạc.”
“Hả? Không... không còn?”.
“Tôi là tổng giám đốc, tôi nói không còn là không còn! Giờ tôi phải biết số phòng của Thư Thành Nhạc, ngay.”
“Tổng... tổng giám đốc!?”.
Thái tử giá lâm à!?
Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ bằng kính vào trong phòng, trên chiếc
giường lớn lộn xộn, đôi chân trần của cô gái thò ra dưới lớp chăn, gió
từ điều hòa phả ra có hơi lạnh, chân lại rụt vào trong chăn.
Diêu Tiền Thụ cảm giác có luồng gió ấm áp cứ không ngừng thổi trên tóc,
khiến cô cứ ngứa ngáy không nhịn nổi. Hé một mắt ra, trong tầm