Insane
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326191

Bình chọn: 10.00/10/619 lượt.

u sau Du Nhiên mới nhớ ra rằng Khuất Vân

vẫn chưa thẳng thắn trả lời xem cô nàng Starbucks kia có tồn tại hay không.

Mỗi lần cô muốn hỏi đều bị Khuất Vân dùng đủ mọi cách

đánh lạc hướng.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng Du Nhiên cũng hiểu ra,

khi Khuất Vân không muốn trả lời một vấn đề nào đó, không ai có thể bắt ép anh

được.

Nhưng Du Nhiên không phải loại đèn tiết kiệm năng

lượng, nếu giao đấu chính diện với Khuất Vân không có phần thắng, cô sẽ lựa

chọn một phương thức khác, cũng chính là một phương thức cũ rích: theo dõi.

Kết quả khiến Du Nhiên thỏa mãn, sau khi tan tầm,

dường như Khuất Vân đều trực tiếp về nhà, không phát hiện anh có hành động gian

trá gì khác.

Càng khiến Du Nhiên an tâm là, ở trường Khuất Vân được

một lượng lớn nữ sinh chào đón, là hoàng tử bạch mã trong lòng rất nhiều cô gái

thuần khiết, cũng là đối tượng mộng xuân của vô số thiếu nữ không thuần khiết,

nhưng đối mặt với những lời thổ lộ kín đáo cũng có mà bạo dạn cũng có này,

Khuất Vân trước giờ đều từ chối.

Du Nhiên vui mừng thở dài một hơi: gã đàn ông này,

thật sự không uổng phí cái áo ngủ mới tinh của cô.

Thế nhưng luôn luôn có những người chỉ sợ thiên hạ

chưa đủ loạn, ví dụ như gái Diệp nhà Du Nhiên.

“Tớ thề với trời, anh ta thật sự có quan hệ không bình

thường với cô gái kia.” Gái Diệp thề độc: “Nếu có nửa điểm nói dối, tớ không

phải đàn ông.”

“Tớ vốn đã không xếp cậu vào hàng ngũ đàn ông con trai

rồi.” Du Nhiên nhún nhún vai.

“Lý Du Nhiên, bây giờ cậu không tin tớ phải không?”

Gái Diệp cảm thấy thật tổn thương.

Du Nhiên không thèm để ý: “Tớ tin cậu thật sự nhìn

thấy Khuất Vân và một cô gái uống cà phê, nhưng quả thật tớ không tin giữa bọn

họ có gì mờ ám, bởi vì anh ấy không phải loại người một chân đạp hai thuyền.”

Gái Diệp liếc mắt một cái, giọng nói thoáng mang chút

kỳ quái: “Nếu người ta không coi cậu là thuyền thì sao?”

Du Nhiên rút con dao ra từ đĩa hoa quả, lưỡi dao thật

lạnh phản chiếu hàm răng lóe sáng của cô: “Có gan thì nói lại lần nữa.”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Hai người đã hẹn hò một thời

gian rồi, anh ta đã giới thiệu cậu với bạn bè, gia đình chưa?” Gái Diệp hỏi.

Du Nhiên lắc đầu: “Điều này có thể chứng minh cái gì?”

Gái Diệp rất không khách khí mà cho một đáp án: “Điều

này chứng minh, Khuất, Vân, căn, bản, không, thừa, nhận, cậu.”

Du Nhiên nghĩ gái Diệp thật ác độc, mười hai chữ ngắn

ngủi còn dùng đến chín cái dấu ngắt câu.

Tiếp đó, chính là thời gian biện giải của Du Nhiên:

“Tớ cũng không giới thiệu anh ấy cho bạn bè, gia đình tớ, đây là điểm đặc biệt

tạo thành từ sự bí mật trong mối quan hệ của bọn tớ.”

Gái Diệp sửa lại cho đúng: “Cậu không giống anh ta.”

“Không giống chỗ nào?” Du Nhiên hỏi.

“Chỉ cần có mắt, mọi người đều nhìn ra được cậu quá

mức quan tâm tới Khuất Vân.” Gái Diệp nói ra cái nhìn của bản thân, đồng thời

cũng là sự thật.

Du Nhiên im lặng, không có cách nào phản bác lại sự

thật, thật lâu sau mới vô lực nói một câu: “Khó khăn thế nào mới có thể túm

được một anh chàng đẹp trai như thế, có thể không quan tâm hay sao?”

“Cậu quan tâm đến người ta, nhưng người ta không quan

tâm đến cậu thì cũng phí công.” Gái Diệp lại ném ra một chân lý nữa.

“Tớ có cách nào khác đâu, chẳng lẽ lại cầm dao nhắm

ngay đến cậu bé của anh ấy, uy hiếp là nếu không quan tâm đến tớ, tớ sẽ khiến

anh ấy tuyệt tự hay sao!” Du Nhiên chán nản ngồi trên ghế.

“Tình yêu ấy mà, cái cần chú ý chỉ là kỹ xảo và tình

thú.” Gái Diệp nói.

“Trên giường mới cần chú ý tới kỹ xảo và tình thú

chứ.” Du Nhiên nói.

Gái Diệp không để ý tới cô, tiếp tục nói: “Đối với

những thứ chắc chắn thuộc về mình, con người thường không quá trân trọng, vì

vậy cậu nhất định phải xây dựng nên một tình huống có người khác muốn theo đuổi

cậu, khiến Khuất Vân sinh ra cảm giác nguy cơ, như vậy anh ta mới trân trọng

cậu.”

“Nhưng tớ không có ai khác theo đuổi.” Du Nhiên rất

thành thật.

“Không có thì tạo ra cho có.” Gái Diệp

bắt đầu bày mưu tính kế: “Tìm một người cậu ghét nhất, lợi dụng sức mạnh dư

luận, khiến cho cậu và cậu ta trở thành đề tài bàn tán, cuối cùng đạt được mục

đích khiến Khuất Vân ghen.”

Du Nhiên không hiểu: “Vì sao phải là người đáng ghét

nhất? Như vậy chẳng phải đã tăng độ khó sao?”

Gái Diệp giải

thích nghi hoặc: “Lần trước ở Hoa Sơn, khi Khuất Vân hiểu lầm tớ là tình địch

của anh ta, ánh mắt anh ta thật sự sắc bén, tớ nghĩ, nếu có người thật sự cướp

người yêu của anh ta, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn. Tìm một kẻ cậu ghét

nhất để chết thay chẳng phải một công đôi việc sao?... Lý Du Nhiên, cậu bày ra

vẻ mặt mê mẩn đấy làm gì?”

Lý Du Nhiên đang mang vẻ mặt mê mẩn: “Tớ đang hưởng

thụ danh hiệu người yêu của Khuất Vân.”

Gái Diệp :

“…”

Sau khi quyết định kế hoạch, Du Nhiên bắt đầu suy nghĩ

xem ai là kẻ thù của mình, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một người: Tiểu Tân, cậu

bé bút chì lần trước.

Long Tường.

Vụ đại chiến trên thao trường lần trước, dưới sự kiểm

soát của Khuất Vân, đã được giải quyết trong hòa bình, Long Tường cũng nhờ vậy

mà được gia nhập câu lạc bộ kịch.

Vì khô