XtGem Forum catalog
Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326261

Bình chọn: 7.5.00/10/626 lượt.

ói cái gì?”

Khuất Vân: “Ví dụ như, chuyện tình của em và một cậu

đàn em.”

Du Nhiên nhảy nhót trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn

làm bộ biện hộ cho mình: “Anh đừng nghe bọn họ nói lung tung, đều tại gần đây

căn tin giảm giá, bọn họ ăn no rửng mỡ thôi.”

Khuất Vân: “À.”

Một tiếng “à” này không nghe ra bất cứ ý tứ nào, giống

như đêm cuối thu, tĩnh lặng đến mức người ta hoang mang.

Sau đó, một thầy giáo ngồi xuống bên cạnh Khuất Vân,

hai người ngừng nói chuyện.

Sân khấu kịch lần này mỗi khoa đều cử một đội đi biểu

diễn, rút thăm quyết định thứ tự lên sân khấu, câu lạc bộ kịch đương nhiên là

cuối cùng.

Kịch bản là vở kịch “Rhino love” kinh điển, mà Long

Tường lại là một trong những diễn viên chính.

Tuy là người mới, nhưng Long Tường tuyệt đối không

căng thẳng, biểu cảm phong phú, diễn rất nhập tâm.

“Cậu trai trẻ này nhìn thật quen mắt.” Khuất Vân nhẹ

giọng nói trong bóng tối.

Thầy giáo ngồi cạnh tuy tuổi tác đã lớn, nhưng sở

thích bát quái vẫn hết sức trẻ trung: “Thầy Khuất, cậu ta là sinh viên năm thứ

nhất, là con trai ông chủ chuỗi nhà hàng khách sạn Habitat trên toàn quốc đấy,

rất đình đám, chỉ là tính tình không được tốt lắm, khi đi tập quân sự còn từng

tranh cãi với thầy huấn luyện, hiện giờ chẳng ai dám quản cậu ta… Nhưng cậu ta

cũng không phải loại ăn chơi đua đòi coi trời bằng vung, ngoại trừ thái độ

không tốt, những cái khác cũng không có gì không tốt.”

“Nhìn có vẻ cậu ta rất thích diễn kịch.” Khuất Vân

nói.

“Nghe nói nha… Chuyện này chỉ là nghe nói thôi.” Ông

thầy bát quái nhìn Du Nhiên một chút, sau đó ghé sát vào tai Khuất Vân nói:

“Nghe nói cậu nhóc này thích đội trưởng câu lạc bộ kịch, Lý Du Nhiên, muốn theo

đuổi cô bé, gần đây cả trường đều biết… Mấy đứa trẻ này thật quá manh động.”

“À.” Khuất Vân phát ra tiếng “à” thứ hai, đen như đêm

thu, ngay cả trăng cũng không thấy đâu.

Du Nhiên cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, nhẹ vặn

nắp, đặt bên môi, chậm chạp uống.

Lúc này, “Rhino love” đã gần đến kết thúc, trên sân

khấu, Minh Minh bị trói trên ghế, còn Long Tường sắm vai Mã Lộ đứng ngay bên

cạnh.

Ngay khi xung đột lên đến đỉnh điểm, khi Mã Lộ giết

chết Đồ Lạp, Long Tường bỗng đứng lên, đối mặt với khán giả, hoặc là nói, đối

mặt với Du Nhiên: “Đây là thứ cuối cùng ta có thể tặng nàng, trái tim Đồ Lạp,

và của chính ta, nàng có thể nhận lấy chúng không? Du Nhiên… Du Nhiên thân yêu,

dịu dàng, ngọt ngào… của ta.”

Toàn hội trường im lặng.

Đây, là màn biểu lộ trước công chúng lần đầu tiên

trong lịch sử.

Du Nhiên tiếp tục uống nước, khóe miệng vẫn là nụ cười

kia.

Còn khóe miệng Long Tường lại đang run run vì cơn giận

phải kìm nén.

Đúng vậy, tấm ảnh cậu ta mặc quần nhỏ tứ giác hoạt

hình chính là thứ rất có tác dụng.

Tuy Du Nhiên không quay đầu, nhưng cô có thể nhìn

thấy, trong bóng tối yên tĩnh, trên mắt kính của Khuất Vân lại hiện lên một tia

sáng trắng.

Kế hoạch này rất có hiệu quả, bởi vì tối hôm đó, Du

Nhiên lập tức nhận được điện thoại của Khuất Vân, bảo cô đến nhà anh một

chuyến.

Trên đường, Du Nhiên vẫn tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy

ra.

Ví dụ như, Khuất Vân sẽ nâng cằm cô lên, đôi mắt nhíu

lại nguy hiểm: “Thằng nhóc kia tốt hơn tôi sao?”

Lại ví dụ như, Khuất Vân sẽ cầm tay cô, khẩn khoản cầu

xin: “Du Nhiên, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa.”

Lại lại ví dụ như, Khuất Vân sẽ kéo quần áo cô, giận

dữ hét: “Em dám phản bội tôi, hôm nay tôi sẽ cho em hiểu rõ ai mới thật sự là

người đàn ông của em!!!”

Du Nhiên mím môi, nghĩ, nếu là loại thứ ba thì thật

tốt.

Nhưng không có bất cứ tình huống nào phát sinh.

Khi Du Nhiên đi tới nhà Khuất Vân, câu nói đầu tiên

của anh là: “Chúng ta chia tay đi.”

Du Nhiên vỗ lên mặt một cái giống như một con sóc bị

sấy khô, cảm giác này, thật sự rất khó để hình dung.

“Cái gì?” Cô tình nguyện tin rằng tối qua ngủ không

đủ, xuất hiện ảo giác còn hơn.

Nhưng không phải, giọng nói của Khuất Vân vang lên lần

thứ hai: “Chúng ta chia tay đi.”

“Anh… tìm em tới để nói cái này?!” Du Nhiên không dám

tin.

Gã này không phải nên gầm lên giận dữ, đẩy cô xuống

giường, xé rách quần áo, ăn sạch cô hay sao?

Vì sao kết quả lại như thế này?

“Hôm nay mời em tới đây là để đưa cái này cho em.”

Khuất Vân chỉ cái thùng trên mặt đất, bên trong đầy những truyện tranh mà Du

Nhiên để lại đây: “Nếu sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa, vậy mời cầm

về đi.”

Ngay cả truyện tranh cũng bắt cô phải cầm về, xem ra

thật sự đã tới cuối cùng rồi.

“Vì sao?” Du Nhiên vội hỏi, có chết cũng phải chết cho

rõ ràng.

“Bởi vì dựa vào những chuyện gần đây, xem ra trái tim

em đã không còn là của tôi nữa.” Khuất Vân nói ra nguyên nhân khiến tình cảm

của bọn họ báo tử.

“Anh ngậm máu phun người!” Du Nhiên tức giận.

“Nếu không phải, vì sao em lại tỏ vẻ hài lòng với Long

Tường như thế?” Khuất Vân hỏi.

“Em đâu có hài lòng.” Du Nhiên cắn chặt răng.

“Chiều nay, khi cậu ta thổ lộ trước mặt mọi người, ánh

mắt em nhìn cậu ta có thể dùng từ nồng cháy để hình dung.” Khuất Vân bổ sung

tội trạng.

“Em không có!” Du Nhiên kêu oan.

Đâu có nồng cháy, că