
n bản là đắc ý khi thực hiện được
gian kế mà.
Nhưng Khuất Vân hoàn toàn không nghe lời giải thích
của cô: “Sau khi Long Tường biểu hiện tình yêu với em, em rất ít liên lạc với
tôi, từ chuyện này đã chứng tỏ em không còn cảm tình với tôi, nhưng vì cảm thấy
tội lỗi, em không muốn đưa ra lời đề nghị chia tay với tôi, nên lúc nào cũng
đau khổ, tuy tôi không nỡ, nhưng chuyện tới nước này, chi bằng trả lại tự do
cho em… Vì vậy, Du Nhiên, cầm truyện tranh của em đi tìm Long Tường đi.”
Khuất Vân nhấc thùng truyện tranh lên, nói xong đặt
ngoài cửa.
Du Nhiên hoảng hốt, căn bản chưa kịp sử dụng tế bào
não để suy nghĩ, trực tiếp khai ra tất cả tội lỗi: “Tất cả đều là gái Diệp giúp
em sắp xếp, Tiểu Tân hoàn toàn không có một chút cảm tình nào với em, em cố ý
làm vậy, khiến anh cho rằng cậu ta là tình địch của anh, để anh quan tâm đến em
hơn một chút thôi mà!!!”
Nói xong, Du Nhiên im lặng, bởi vì trong đôi mắt Khuất
Vân có ý cười dưới làn nước phẳng lặng.
Sập, bẫy, rồi.
Trong một giây này, Du Nhiên vô cùng muốn nhét cái đầu
mình vào bồn cầu rồi giật nước.
“Anh lừa em!” Môi Du Nhiên run run.
“Dường như em đã cướp lời thoại của tôi.” Khuất Vân
mỉm cười.
“Em hận anh!!!” Du Nhiên cắn răng.
“Hận cũng tốt, cách yêu không xa lắm.” Khuất Vân vẫn
mỉm cười như trước.
Du Nhiên muốn bốc hỏa, nhưng cơn giận trong lòng bốc
đến dạ dày rồi lại nuốt xuống, cô nàng chậm chạp đi tới sô pha, thất bại ngồi
xuống: “Chẳng lẽ anh không thể tỏ vẻ quan tâm đến em một chút hay sao?”
Khuất Vân đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Du Nhiên:
“Trước khi qua lại với tôi, em nên biết tôi là người thế nào.”
Du Nhiên liếc mắt: “Ý của anh là, tự em cam tâm tình
nguyện bước vào địa ngục này với anh?”
“Ý tôi là, có lẽ, em cũng có chút thích thú với tính
cách vô tình vô nghĩa này của tôi.” Khuất Vân vươn tay, sờ sờ tóc đuôi ngựa của
Du Nhiên.
Tóc của cô nhọn nhọn, ở cổ lại có chút tóc tơ nho nhỏ,
khiến cho người ta cảm thấy cô như một con vật nhỏ.
Nhưng con vật nhỏ cũng rất mẫn cảm, Du Nhiên dùng một
tư thế quen thuộc, một tay đẩy Khuất Vân ngã lên sô pha.
“Dường như em rất thích chơi trò này.” Khuất Vân nhìn
Du Nhiên nằm trên người mình.
Du Nhiên đưa tay bóp mũi Khuất Vân, mà Khuất Vân cũng
để mặc cô làm vậy, không ngăn cản, chỉ đổi lại dùng miệng để thở.
Tư thế của Du Nhiên giống như đang đùa, nhưng giọng
nói của cô lại mang chút vẻ nghiêm túc, ủ rũ: “Không phải em thừa thời gian mới
bày trò như vậy… Khuất Vân, lẽ nào chính anh còn không hiểu?”
“Hiểu cái gì?” Khuất Vân hỏi, bởi vì mũi bị bóp chặt
nên giọng nói anh hơi vang vang.
“Hiểu rằng em quan tâm đến anh, hiểu rằng anh không
quan tâm đến em, hiểu rằng em cần sự đảm bảo của anh.” Du Nhiên buông tay,
ngược lại lại che kín đôi mắt Khuất Vân.
Nói thật, cô không thích nhìn thấy đôi mắt Khuất Vân,
bởi vì nơi đó có rất ít những điều mà cô muốn thấy.
Lông mi Khuất Vân quét qua lòng bàn tay Du Nhiên mấy
cái, giống như đang nhẹ nhàng thăm hỏi.
“Anh hẳn đã biết.” Du Nhiên nói.
Khuất Vân lúc này, đôi mắt bị che kín, toàn thân thật
yên tĩnh, giống như đã ngủ.
Nhưng rất nhanh, tay anh đặt lên gáy Du Nhiên, đè lên
những sợi tóc tơ như lông con vật nhỏ, khiến cho cô cúi đầu xuống, khiến cho
môi cô chạm vào môi anh.
Bọn họ, lại hôn môi lần nữa.
Lần này, thật sự không có hương vị sô cô la, mà là
hương trà nhàn nhạt.
Du Nhiên nghĩ, rốt cuộc đến khi nào anh chàng này mới
có thể không ăn cái gì đó trước khi hôn?
Kỹ thuật hôn của Khuất Vân, nói thế nào nhỉ, không
thành thạo giống bọn con trai chơi bời, đương nhiên cũng không đến mức trúc
trắc, mà có một cảm giác đặc biệt của riêng anh.
Mang theo một loại tự tin và tỉnh táo, còn có một sự
thần bí khiến người ta mê muội.
Vì vậy, Du Nhiên rất hưởng thụ.
Môi Khuất Vân rời khỏi môi Du Nhiên, sau đó đi xuống,
lướt tới cổ cô, mỗi một phân da thịt, chỉ hôn nhẹ, cứ như thế, đi dọc theo
đường viền cơ thể Du Nhiên.
Rất nhiều chỗ đều cách một lớp vải, nhưng dường như Du
Nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi Khuất Vân, cảm nhận được tâm trạng
mà anh giấu trong vẻ ngoài bình tĩnh.
Khuất Vân nắm chặt tay Du Nhiên, tư thế đó giống như
một chiếc xiềng xích, nhưng tay Du Nhiên cũng không có dấu hiện phản kháng.
Cô chỉ mở to mắt, nhìn đầu Khuất Vân dần dần di chuyển
xuống dưới, rời khỏi tầm mắt cô.
Rung động, những gợn sóng liên tục, theo động tác của
Khuất Vân dồn dập hướng về phía Du Nhiên, khi đôi môi anh dời xuống bụng cô, Du
Nhiên đã không còn cách nào nhẫn nại được nữa.
Thân thể anh cũng bắt đầu khẽ run run, hỗn loạn giữa
đau khổ và vui sướng.
Mà đúng lúc này, Khuất Vân ngừng lại, âm thanh của anh
vang lên: “Em thích tôi không? Du Nhiên?”
Du Nhiên gật đầu, động tác rất nhẹ, nhưng cô chắc chắn
Khuất Vân có thể nhìn thấy, bởi vì động tác của cô thật kiên định.
“Vì sao vậy? Du Nhiên?” Khuất Vân hỏi: “Vì sao em phải
thích tôi?”
“Bởi vì anh là Khuất Vân.” Du Nhiên lần thứ hai đưa ra
đáp án này.
“Nếu tôi không phải Khuất Vân thì sao?” Khuất Vân hỏi.
Im lặng, một con bướm lay động bên chụp đèn,