
, vì vậy mặc kệ trong
lòng có nghĩ thế nào tôi cũng vẫn gật đầu đáp lại câu hỏi của Mê Cúc.
“Nhưng người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà!”, Mê Cúc đau đớn nói, “Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi?”
Người mà tôi muốn dẫn đi là Nam Trúc Du mà……Tôi đâu có mang người yêu thương của cậu ra đi
Đúng vậy…
Câu nói của Mê Cúc khiến cho tôi cứng đờ người lại.
“Đúng thế! Tiểu Vũ à, Mê Cúc không phải là người như vậy đâu!”, Nam Trúc Du khẽ lên tiếng phản bác tôi.
Đây là lần đầu tiên Nam Trúc Du phản bác lại tôi, lại là bởi vì một người con gái khác….
“Mê Cúc sẽ không lừa tôi đâu!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, đôi mắt thuôn
dài quyến rũ chất chứa một nỗi đau đớn sâu sắc…. “Hơn nữa đi Pháp là
quyết định của tôi!”
“Đúng vậy! Trúc Du à, chúng ta sẽ cùng nhau đi Pháp!”, nói dứt lời,
Mê Cúc hài lòng cúi đầu, khẽ đặt mọt nụ hôn lên đôi môi của Trúc Du.
Khoảng khắc ấy, lớp học quyến rũ như vỡ tung ra. Tất cả mọi người đều reo lên, trừ tôi….
Thế giới của tôi như đã đổ sập xuống dưới chân rồi!
Tại sao mọi thứ trước mắt tôi trở nên mơ hồ như vậy?
Tôi quay người, lao vào vòng tay của hội trưởng Mậu Nhất.
Đủ rồi, thế là đủ lắm rồi, Lâm Xuân Vũ ạ!
Nam Trúc Du hiện giờ, đã không còn bên cạnh tôi nữa! Anh ấy đã nói
tạm biệt với tôi, anh ấy đã trả lại chiếc vòng cho tôi, anh ấy muốn đi
Pháp với Mê Cúc, anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy sự đau thương và buồn bã trong mắt tôi nữa…
Anh ấy cũng không bao giờ để ý đến sự đau thương và buồn bã của tôi nữa.
Thế là đủ lắm rồi Lâm Xuân Vũ ạ! Đừng khóc! Đừng để anh ấy nhìn thấy mình khóc!
Tôi nép vào lòng Mậu Nhất, rất lâu….rất lâu….
Vol 3. Có phải sẽ li biệt như vậy
“Xem ra hôm nay quả là một ngày tốt lành!”, giọng nói của Mê Cúc vang lên trong tiếng hoan hô vang dội.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn Mê Cúc bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng cảm thấy thắc thỏm, bất an.
Mê Cúc muốn nói gì vậy nhỉ?
“Nhân lúc mọi người đang vui vẻ, tôi xin công bố luôn một chuyện vui mừng nữa!”, Mê Cúc nháy mắt với tôi rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước, bố
tôi quyết định sẽ cung cấp một suất học bổng toàn phần cho học sinh xuất sắc của trường ta. Theo như điều kiện về đối tượng thụ hưởng học bổng
của bố tôi đưa ra, lớp chúng ta có một học sinh đạt tiêu chuẩn!”
Mê Cúc xoay người lại, ánh mắt lạnh băng quét qua người tôi rồi dừng lại ở người đang cúi đầu chăm chú học bài bên cạnh Minh Đạo Liên.
“Trúc Du, cậu có muốn nhận suất học bổng toàn phần này không?”, Mê
Cúc đến bên cạnh Nam Trúc Du, cố tình nhấn mạnh vào hai từ “toàn phần”.
“Có!”, không hề có chút ngạc nhiên nào, Nam Trúc Du liền lập tức
nhận lời, mặc dù giọng điệu không hề có chút hào hứng nào nhưng lại vô
cùng kiên quyết.
Sự bất an trong lòng tôi càng trở nên nặng nề hơn.
“Tốt lắm!”, Mê Cúc nhìn tôi cười đắc chí, “Vậy thì, Trúc Du, cậu có
đồng ý đi Pháp với tôi không? Có được số tiền học bổng lớn như vậy, cậu
có thể cùng tôi tới Pháp du học đấy!”
Đi Pháp du học….
Nụ cười gượng gạo trên môi tắt ngấm, tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mê Cúc..
Đi Pháp? Mê Cúc sẽ dẫn Trúc Du đi Pháp ư?
Nam Trúc Du sẽ đi Pháp sao? Nam Trúc Du sẽ đến một nơi cách tôi rất
xa ư? Như vậy tôi sẽ không được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày sao? Tôi vô
cùng căng thẳng, nín thở chờ đợi câu trả lời từ Trúc Du.
Thật sự không dám nghĩ, không dám nghĩ nữa! Nếu như Nam Trúc Du đến một nơi xa xôi như vậy, tôi phải làm sao đây?
“Đi Pháp?”, tôi nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Minh Đạo Liên.
“Đi Pháp?”, Nam Trúc Du cũng kinh ngạc hỏi lại, vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn về phía tôi. Nhưng vừa nhìn thấy bàn tay của Mậu Nhất đặt trên vai tôi, ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Vai tôi khẽ rung lên, chân hơi dịch sang trái để cách xa Mậu Nhất ra
một chút. Mậu Nhất ngây người nhìn tôi, nhưng tôi phát hiện ra rằng mình hiện giờ chẳng còn để ý đến tâm trạng và cảm nhận của anh ấy nữa.
Tôi tự nhủ thầm trong bụng: không phải là mình không thích đứng gần
Mậu Nhất, chỉ là không muốn làm cho Nam Trúc Du bị kích động, ngộ nhỡ
anh ấy vì kích động mà nhận lời của Mê Cúc đi Pháp thì sao?
“Đúng vậy, mấy hôm trước, trường trung học Lenster nổi tiếng của Pháp đã đưa ra lời mời giao lưu giữa hai trường, hi vọng mỗi năm sẽ tiến hành
trao đổi học sinh để tăng cường mối quan hệ giao lưu giữa hai trường và
quốc gia. Hiệu trưởng trường mình đã đồng ý rồi. Chỉ có điều năm nay là
năm đầu tiên bắt tay hợp tác, cho nên hiệu trưởng quyết định chỉ cử hai
học sinh sang đó giao lưu học tập, mục tiêu xác định trước mắt là một
nam một nữ. Trúc Du, chi bằng hai chúng ta cùng đi, cậu thấy sao?”
“Nhưng mà Trúc Du không biết tiếng Pháp, còn Minh Đạo Liên thì biết tiếng Pháp mà!”, tôi vội vàng nói.
“Không biết tiếng Pháp thì có sao? Trúc Du là người thông minh, đến
đó từ từ học cũng được! Hơn nữa chẳng phải đã có tôi rồi sao, tôi sẽ
chăm sóc cho cậu ấy!”, Mê Cúc lườm tôi, thản nhiên lên tiếng phản bác.
Hơ….
“Trúc Du không quen đồ ăn của Pháp! Các người xem, anh ấy đã gầy như
vậy rồi, nhìn là đã biết sức khỏe không được tốt, làm sao anh ấy có thể
tồn tại được trong một môi trườ