XtGem Forum catalog
Chạy Theo Hạnh Phúc

Chạy Theo Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321271

Bình chọn: 7.00/10/127 lượt.

tôi sẽ không làm

vậy, cho nên hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, được không?” Lần đầu tiên

anh không muốn đưa một người phụ nữ về lại Vân lâu, ý nghĩ muốn bảo

vệ cô mãnh liệt như vậy, ngay cả chính anh cũng thấy giật mình.

An Hòa gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó,

khẩn trương vịn lấy bờ vai của anh hỏi: “Vậy ngài có thể nói bọn

họ đừng làm tổn thương bạn của tôi, còn có những cô gái trẻ kia nữa

được không?”

Hạ Viêm cũng không tức giận vì cô một tấc lại

muốn một thước, cô quá đơn thuần, không hiểu cái gì là được sủng mà

kiêu, chỉ đơn thuần quan tâm đến người khác. Nhưng anh vẫn không thể

đồng ý với cô, cô đã phá rất nhiều lệ của anh rồi, có một số việc

không phải cô muốn thế nào thì có thể được.

“Lấy lại sức rồi hử?” Tay Hạ Viêm dọc theo lưng

của cô trượt xuống phần mông tròn trịa của cô, véo nhẹ vài cái, thân

thể An Hòa co rúm lại, bàn tay nhỏ bé vòng qua sau lưng bắt lấy bàn

tay anh, ôm chặt trước ngực.

Nhưng mà cô đã quên, trước ngực cô cũng có cảnh

đẹp, Hạ Viêm không nhắc nhở cô, cánh tay hưởng thụ cảm giác được cô

ôm chặt trước khuôn ngực trắng như tuyết, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, An Hòa ngủ một giấc đến khi mặt

trời lên ba sào, lúc đứng dậy thì phát hiện ra cơ thể mình có hơi

đau nhức, nhớ tới hôm qua, mặt An Hòa dần đỏ lên.

Từ trong nhà tắm đi ra, liếc thầy người đàn ông

đang nằm nghiêng trên ghế salon, An Hòa có hơi căng thẳng, không biết nên

đối mặt với anh thế nào, xoắn xoắn ngón tay đứng một chỗ không chịu

bước đến.

Hạ Viêm vẫy tay với cô, ý bảo cô lại. Anh có

một loại khí chất vương giả trời sinh, gọi người cũng không ai dám

kháng lại, An Hòa trộm liếc nhìn anh, chậm chạp đi qua.

“Rất đẹp!” Hạ Viêm khen ngợi dáng vẻ cô mặc áo

sơ mi, cô gái phương đông nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn lại mặc

áo đen càng làm nổi bật phần bên dưới trắng muốt.

Cơ thể An Hòa cứng đờ ngồi tựa vào lồng ngực

anh, không nói một lời.

Hạ Viêm biết cô căng thẳng, bỏ đi ý nghĩ muốn

trêu chọc cô, chỉ đưa cho cô một cái túi, vỗ vỗ đầu cô nói: “Thay

quần áo, đi nấu cơm.”

An Hòa là một đứa bé nghe lời, cơm trưa

cũng không còn đơn giản như hôm qua nữa, cô lật tung tủ lạnh mấy lần,

tìm một đống nguyên liệu ôm đến đặt trên bếp, kéo tay áo lên bắt đầu

làm việc, hơn một tiếng sau, Hạ Viêm đi vào nhà bếp đã nhìn thấy

trên mặt bàn sắp đầy những món đặc sắc như thịt kho tàu, cá sốt

cà, nấm xào thịt.

Lúc này An Hòa bưng canh đi ra, bát canh có hơi

nóng nên cô đi khá nhanh, nửa đường Hạ Viêm bưng lấy, đi vài bước đặt

lên bàn, sau đó ngồi xuống múc một miếng ăn thử. Ừm…đúng là không

tệ!

An Hòa ngồi đối diện anh, không yên lòng bới

cơm, thỉnh thoảng còn liếc trộm anh một cái, Hạ Viêm hào hứng ăn,

lúc cô nhìn trộm anh lần thứ bảy thì chỉ nói một chữ: “Nói!”

“Chuyện là…Tôi phải ở lì trong căn phòng này

sao? Tôi….có thể ra ngoài không?”

Hạ Viêm nhìn cô một cái, “Nếu như mỗi ngày em

đều nấu cơm cho tôi ăn thì có thể suy xét…Nhưng mà không thể ra khỏi

khu vực này…Trong khu vực có dấu hiệu, nhìn thấy dậu hiệu thì phải

quay lại.”

An Hòa gật đầu, biết rõ đây đã là ân huệ lớn

thế nào.

“Tôi thấy bên ngoài có rất nhiều hoa, tôi có

thể hái một ít về không?” Cô nhớ trên đường đến đây có rất nhiều

bông hoa xinh đẹp, lúc ấy cô không để ý lắm, hôm nay nhớ tới nên mới

đi xem.

Hạ Viêm nuốt thức ăn xuống, bình tĩnh nói: “Đó

là cây thuốc phiện!” Lại bổ sung

thêm hai chữ: “…thuốc phiện!”

Ặc…hay là thôi vậy!

***

Có đôi khi Hạ Viêm bận rộn công việc, cũng có

khi rất nhàn nhã, lúc bận rộn vài ngày anh không xuất hiện, cô mừng

rỡ vì được tự do thoải mái, nhưng lúc rảnh rỗi anh lại không đi đâu

cả, cả ngày ở cùng với cô, không ngừng lặp đi lặp lại việc ăn cơm,

giở trò lưu manh, ăn cơm, giở trò lưu manh…

Lúc đầu cô rất không thoải mái, nhưng anh lại

là một người thầy rất kiên nhẫn, trong thời gian ngắn dùng mọi phương

thức dạy cô, dần dần cô đã thích ứng với những yêu cầu của anh.

Từ đó về sau, cô không dám muốn gì, cũng không

dám đòi hỏi anh, bình thường cô khá chậm hiểu nhưng có một số việc

vẫn có thể hiểu được. Hạ Viêm là một người phức tạp đáng sợ, tuy

anh chưa bao giờ thể hiện ra ngoài trước mặt cô nhưng cô cũng biết anh

chân chính tuyệt đối sẽ không dịu dàng như bây giờ, thỉnh thoảng còn

đùa giỡn một chút với cô. Anh có giới hạn của mình nhưng cô lại

không biết nó ở đâu cho nên chỉ có thể cẩn thận chú ý mỗi tiếng

nói hàn