Polly po-cket
Chạy Theo Hạnh Phúc

Chạy Theo Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321282

Bình chọn: 8.5.00/10/128 lượt.

hư một vị thần, quyền lực, lạnh

lùng tàn nhẫn… Hơn nữa ở trên giường, Hạ Viêm lại càng đa dạng hơn,

trong một chút bạo lực lại mang theo một vẻ dịu dàng nửa thật nửa

giả, dường như làm cho tất cả phụ nữ ăn nằm với anh muốn ngừng mà

không được. Nhưng hôm nay, một người đàn ông như vậy lại có thể đặt

toàn bộ tinh lực lên trên người một người phụ nữ, lại còn là một

con nhóc bình thường căn bản không hề xinh đẹp gì!

Cuộc đối thoại của hai người lại khơi lên vết

thương không nhỏ trong lòng An Hòa, thật ra các cô nói rất đúng, Hạ

Viêm không phải người yêu của cô, ngay cả tình nhân cũng không phải,

trừ ăn cơm ra, hai người ở cùng nhau cũng chỉ làm chuyện kia, không

phải công cụ giải tỏa dục vọng thì là gì?

Thấy từ đầu đến cuối cô đều không nói gì,

Selina càng tức giận hơn, lời nói càng thêm ngoan độc: “Mày cho rằng

thủ lĩnh có thể sủng ái mày được bao lâu nữa chứ, tao cho mày biết,

đến khi ngài ấy đưa mày về lại Vân lâu, chỗ đó mỗi ngày phụ nữ

phải tiếp đến mấy gã đàn ông, không lâu sau, mày cũng sẽ giống như

bọn họ thôi.”

“Cô có thể quyết định thay tôi từ khi nào thế?”

Lời nói của Selina bị cắt đứt, An Hòa trông thấy Hạ Viếm đứng trong

bóng tối mông lung, trên người phát ra hơi thở còn lạnh lẽo hơn cả

màn đêm đen kịt. Nét mặt của anh lạnh lùng tàn nhẫn đến khủng bố,

An Hòa không khống chế được rùng mình một cái, cũng không quan tâm xem

Hạ Viêm có cho phép hay không, vội vàng xoay người hấp tấp chạy vào

trong phòng.

“Thủ…thủ lĩnh!” Selina quá sợ hãi. Không phải

ngài ấy đang họp sao, sao lại trở về nhanh như vậy.

“Anh, em chỉ nghe nói anh giấu một cô nhóc trong

phòng, không ai được gặp, em nhất thời hiếu kì muốn xem thử…” Alexia

cọ cọ vào người Hạ Viêm, thấy anh có dấu hiệu tức giận nên vội vàng

làm nũng giải thích.

“Alexia, đừng xem mệnh lệnh của anh như gió

thoảng bên tai, không phải em muốn nếm thử hậu quả của việc chọc

giận anh đấy chứ!” Giọng nói của Hạ Viêm lạnh lẽo đến nỗi có thể

làm cho không khí đóng thành băng.

“Biết rồi biết rồi, thật mà!”

Hạ Viêm lạnh lùng bỏ qua cho cô ả, “Chỉ một

lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa đâu!” Nói xong

lại quay đầu lại nhìn về phía Selina, hừ lạnh, “Tốt nhất cô đừng

tưởng tôi đang nói đùa! Cút!”

Selina chạy trối chết.

Sau khi Hạ Viêm bước vào cửa, căn phòng chỉ có

một màu đen kịt nhưng anh vẫn có thể chuẩn xác tập trung vào bóng

người nhỏ nhắn đang ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy cô nhóc

kia đang co rúm lại, cả người đang run nhè nhẹ, trong lòng của anh lại

dâng lên một cảm giác đau đớn kì lạ.

Bước đến, túm lấy cánh tay cô kéo cô lên, ngón

tay mạnh mẽ nâng cằm cô bắt cô ngẩng đầu lên, anh hơi ngẩn người một

chút, cô không hề khóc… Nước mắt chỉ đảo quanh hốc mắt, cô đang buộc

mình không để chúng rơi xuống.

Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng

càng lúc càng bực bội, không kìm được, ánh mắt cũng trở nên lạnh

như băng, “Không cho phép khóc! Dám khóc lên tôi sẽ trừng phạt em ngay

lập tức!” Anh quát cô, hù dọa như lúc mới gặp cô.

Nhưng mà An Hòa lại không bị uy hiếp, nước mắt

đang cố nén bắt đầu lã chã rơi xuống.

Hạ Viêm nhìn nước mắt của cô rơi xuống từng

giọt, từng giọt tích tụ trên ngón tay của mình, ngón cái tê dại đau

đớn. Anh không thể nói nên một lời an ủi nào, lời Selina nói là sự

thật, anh không thể giữ cô lại quá lâu. Tuy lúc trước anh đã cam đoan

sẽ đưa cô về nhà nhưng cô sẽ không thể quên được những nỗi đau khổ

trong thời gian sinh hoạt ở đây.

Thở dài, anh kéo cô vào tronng lồng ngực, “Hiện

giờ xem ra em ngày càng không sợ tôi rồi, hửm? Nói em không được phép

khóc em lại không nghe!”

An Hòa khóc nức nở, chỉ lo rơi nước mắt, căn

bản không rảnh quan tâm đến lời người đàn ông kia nói.

“Không muốn về nhà rồi sao?” Anh độc ác uy

hiếp.

An Hòa ngẩng đầu lên thật mạnh, cái đầu nho

nhỏ va vào cằm của người đàn ông kia, Hạ Viêm hơi đau nên hít một hơi,

hung dữ nhìn cô.

An Hòa thấy thái độ hung ác của anh, cho là anh

đổi ý nên ôm lấy cánh tay anh, nước mắt dường như vô tân, rơi xuống

thành hàng, “Ngài…ngài không thể…Không thể nói rồi lại nuốt lời!”

***

Gần đây giấc ngủ của Hạ Viêm không sâu, 5h sáng

anh đã thức dậy, những ngày này bởi vì buổi tối đã làm cô khá mệt

mỏi cho nên ban ngày anh sẽ thả cho cô ngủ thoải mái, có khi không có

việc gì quan trọng anh sẽ ôm cô ngủ. Nhưng hôm nay anh lại có chuyện

rất quan trọng cần làm.

Nhẹ nhàng buông cô ra, an