
̣ Viêm vẫn chăm
sóc cô nhưng hình như cũng không nói gì với cô, tâm tình cô vẫn luôn
phức tạp cùng bất ngờ vì sự xuất hiện của anh nên cũng không biết
phải nói gì, giữa hai người hơi có chút ngượng ngùng, hoàn toàn
không có không khí ấm áp như trước khi ly biệt.
An Hòa thở dài, cô không thích anh như vậy, giấu
tất cả tâm sự trong lòng, lại nhớ tới trạng thái không ai có thể
đến gần được trước kia, cô yêu mếm người đàn ông nói yêu cô trước bia
mộ của ba mẹ anh hơn.
“Hạ Viêm, vì sao anh lại ở đây?”
Động tác rót nước của Hạ Viêm ngừng lại, nhìn
vào ly nước như đang nói thầm, “Vài ngày trước FBI nhờ anh giúp vài
chuyện, trong khoảng thời gian đó anh vẫn luôn ở đây…” Loại chuyện cơ
mật tuyệt đối này anh lại như đang nói chuyện phiếm mà kể cho cô nghe.
Căn bản An Hòa không quan tâm vì sao FBI lại hợp
tác với sát thủ, ngoan cường nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh,
hỏi một lần nữa: “Vì sao anh lại ở đây?”
Hạ Viêm trầm mặc.
An Hòa lẳng lặng chờ đợi, cố ý muốn biết đáp
án. Bọn họ ở cùng nhau bốn tháng, xa nhau nửa năm, cô lại cảm thấy
dường như đã qua một đời, cô là một người đơn giản, khi sợ sẽ trốn
tránh, nhưng vào phút cuối cùng lại rất dũng cảm.
Hạ Viêm nhìn cô, ánh mắt dao động, tình cảm mà
anh không thể khống chế nổi như muốn phá tan lồng ngực, biểu lộ toàn
bộ ra trước mặt cô, “Anh…”
“Hạ Viêm, sao bây giờ anh mới đến?!” Cô cắt đứt
lời anh, nhẹ nhàng mở miệng. Hạ Viêm, anh có biết chúng ta đã xa nhau
bao lâu rồi không.
Quên đi kí ức đau đớn, sống bình lặng, kiên
nhẫn chờ anh, chờ anh có thể dũng cảm đối mặt với em, chờ anh xuất
hiện trước mặt em nói anh rất rất yêu em.
Hạ Viêm, người không quên được quá khứ…vẫn luôn
là anh…
Hạ Viêm xoay người lại, nhìn một chút hào quang
trong ánh mắt cô, vừa đi về phía cô vừa nói: “Anh lớn hơn em 9 tuổi,
cũng không dũng cảm như em…”
Đi đến bên giường cô, chậm rãi quỳ xuống, anh
nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô đặt lên môi hôn nhẹ, “Tích góp từng
chút dũng khí trong nửa năm mới chạy đến bên cạnh em, nhưng lại sợ em
ngay cả liếc nhìn anh cũng không thèm, rất sợ em nói ghét anh…Hiện
giờ biết rõ mới biết thì ra mình nhu nhược đến vậy…”
An Hòa lẳng lặng nghe, nước mặt không ngừng rơi
xuống, làm ướt đầu ngón tay của người đàn ông kia, Hạ Viêm ngẩng đầu
lên, ánh mắt chuyên chú, “Anh rất trầm tính, nhân phẩm không tốt, lại
ích kỉ bá đạo, giết người không gớm tay, lừa bán người qua biên
giới, đầu cơ súng ống đạn dược trục lợi, ở cùng với anh rất nguy
hiểm, anh không dám yêu cầu em điều gì, chỉ muốn hỏi em, anh như vậy,
em có muốn không?”
An Hòa cười xòa thành tiếng, lúc tỏ tình không
phải phải nói mình thật tốt sao, có ai tự chửi bới mình như vậy
không?
Kéo ống tay áo của anh qua lau nước mắt, An Hòa
nghiêng đầu tỏ ra chân thành suy nghĩ, “Thôi, em tiếp nhận vậy, miễn
cho anh lại gây tai họa cho những cô gái đứng đắn khác.”
Ánh mắt Hạ Viêm tràn ngập ánh sáng, anh bất an
mở miệng, “…thật sao?”
An Hòa cười gật đầu, nước mắt lại chảy xuống.
Không thể tiếp nhận Trình Liệt, không phải là vì không xứng với anh
ấy mà là vẫn luôn chờ anh, chờ anh từ bỏ tất cả, đi đến bên cạnh
em, nói anh cũng không thể từ bỏ được em.
Hạ Viêm dang hai tay ôm chầm lấy thân thể mềm
mại kia.
Ngoài cửa, bốn cái đầu tám lỗ tai dán sát
vào cửa phòng, David đứng thẳng lên ngạo mạn nhìn ba cái mặt trước
giờ luôn tỏ ra nghiêm túc không có hứng thú gì nay lại hoàn toàn mang
vẻ nhiều chuyện, đắc ý cười khẽ, “Vừa rồi các cậu còn giả ngốc
không nghe…hắc hắc…Công lực của Tiểu Hòa Hòa thâm sâu như vậy, đây quả
thật là thể loại phim thần tượng tình yêu trắc trở sâu sắc vừa lãng
mạn lại vừa hoàn mĩ nha!”
Sắc mặt Thiệu Tử Bác, J cùng với Hạ Sí trở
lại bình thường, tự thở dài một tiếng.
Mọi người còn chưa phát biểu ý kiến thì chợt
nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hạ Viêm từ bên trong truyền ra,
“Vào cả đi…”
Bốn người hóa đá, không xong rồi, kích động
quá mức, đắc ý quên mình, bị phát hiện rồi, vì vậy đành phải đứng
thành một hàng, lần lượt xám xịt đi vào phòng bệnh.
Lúc này Hạ Viêm ôm An Hòa ngồi trên giường đút
cô uống chè, nhìn thấy bốn anh chàng điển trai thuần một sắc mặt, An
Hòa cười tủm tỉm vẫy tay, “Hi…”
Hạ Viêm đặt ly nước sang một bên, chỉ nhìn
chàng trai trẻ tuổi ngoại hình giống anh khoảng năm sáu phần nói với
An Hòa: “Mấy tên kia em đều biết rồi, đây là Hạ Sí…”
Hạ Sí cười du côn, hào phóng mở