
miệng: “Chào
chị dâu!”
Nếu như trong miệng còn nước thì phỏng chừng An
Hòa cũng bị sặc, “Anh…anh bao nhiêu tuổi?”
“24 ạ…”
Một người đàn ông lớn hơn mình năm tuổi lại
gọi mình là chị dâu…được rồi, vừa rồi hình như đúng là cô đã là
chị dâu tiền nhiệm của anh ta…
“…Tôi đây có cần đưa quà ra mắt gì đó không ạ?”
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, theo như quy củ của Trung Quốc
thì hình như phải làm vậy.
Hạ Viêm đỡ cô nằm trên giường nói: “Em nghỉ ngơi
thật tốt đi, nó không thiếu thứ gì đâu.”
“Néu nằm nữa sẽ buồn chết mất, em không sao, em
muốn xuống giường…”
Hạ Viêm hỏi bác sĩ David đang nằm bắt chéo chân
trên ghế salon.
David dùng tiếng Trung không lưu loát đáp: “Dạ,
không có vấn đề gì đâu, có thể xuống giường được!” Anh ta rất không
vui nhìn tên bạo quân ra lệnh cho tất cả mọi người phải nói tiếng
Trung trước mặt An Hòa, cũng không phải cô không hiểu tiếng anh, vì sao
lại bắt một người nước ngoài như anh ta phải nói tiếng Trung chứ, anh
ta là người Anh chính thống mà!
Hạ Viêm không thèm nhìn vào ánh mắt của anh ta,
vén chăn lên mang dép lê vào cho An Hòa, nắm tay cô ra ngoài, chỉ để
lại một câu “Đi làm thủ tục xuất viện!” văng vẳng trong phòng bệnh xa
hoa.
“Mấy ngày nữa anh phải trở về một chuyến”, ra
khỏi bệnh viện, Hạ Viêm khẽ nói, “Có chuyện cần phải xử lí, xong
việc anh quay lại ngay.”
An Hòa kéo cánh tay anh, tựa đầu vài vao anh
làm nũng, “Đừng mà!” Mới vừa bỏ qua khúc mắc ở bên nhau một lần
nữa, anh lại muốn đi…
Hạ Viêm trầm thấp cười rộ lên, “Thế nào? Không
nỡ xa anh?”
“Hứ! Tất nhiên không phải! Em chỉ lo cho anh thôi,
trường học của bọn em nhiều anh chàng điển trai anh cũng thấy mà?
Ngộ nhỡ em bị chàng nào quyến rũ, hừ hừ, để xem anh giành lại thế
nào!”
“À? Còn có tên nào đẹp trai hơn anh sao?” Hạ
Viêm tự tin lúc này vô cùng cảm tạ ba mẹ vì đã cho mình một khuôn
mặt như vậy.
An Hòa ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, “Khoan
hãy nói vội, thật sự rất nhiều anh chàng đẹp trai đấy.” Hai người
tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe, An Hòa hỏi: “Anh trở về có việc gì
thế?”
“Có một vài việc, em không cần biết rõ,
anh sẽ nhanh chóng trở về!”
“Vâng…” Cô cúi đầu, đá đá viên đá nhỏ ven
đường, giọng điệu uể oải. Mới vừa làm hòa mà, cô thật sự muốn ở
bên cạnh anh!
“Ừm…Trước khi đi, chúng ta đi gặp anh trai của em
trước được không?” Hạ Viêm thấy tâm tình của cô đều ghi cả trên mặt,
trong lòng cũng mềm mại ấm áp hơn, nhịn không được hỏi cô.
“À…sao anh lại biết anh trai của em ở đây?”
Anh cười: “Anh còn biết bạn cùng phòng của em
tên làAlice, bạn trai cô ấy tên là Danny…Mối tình đầu của em tên
là…Trình Liệt!” Nói xong chữ cuối, giọng điệu của anh nặng nề.
An Hòa ngây ngô cười hắc hắc.
Không đợi bọn họ đi tìm An Vũ thì An Vũ đã
xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hai người cùng nhau đến trước cửa phòng trọ
của An Hòa, vẫn chưa kịp vặn chìa khóa thì cửa được mở ra từ bên
trong, vẻ mặt An Vũ lo lắng nhìn không xót chút nào.
“Bé, sao em lại bị như vậy? Xảy ra chuyện gì
vậy?” An Vũ kéo em gái qua, mắt đảo quanh bốn phía trên người cô.
“Anh, em không sao mà, sao anh biết em đã trở
về?”
Một giọng nữ dịu dàng ân cần phía sau lưng An
Vũ trả lời: “Chị vừa mới nhìn thấy hai người qua cửa sổ, Hòa Hòa,
không sao chứ?”
“Chị Lâm Lâm, thật sự không sao mà, chị xem…”
Nói xong cô quay một vòng, thấy thế Hạ Viêm nhíu mày, vươn tay ra giữ
cô lại.
“Cẩn thận một chút.”
Alice cũng đi ra, đứng trước
cửa nhìn hành động tình cảm của người ta, cười tủm tỉm nói: “Vào
nhà cả đi, đứng trước cửa làm gì thế.”
Vào phòng, An Vũ mới nghi hoặc hỏi: “Vị này
là?”
An Hòa không biết phải trả lời thế nào, tuy
vừa rồi đã nói dẫn Hạ Viêm đến gặp anh trai nhưng mà bây giờ ngẫm
lại mình vừa tời Mĩ vài ngày mà đã có bạn trai thì anh trai có bị
hết hốn không nhỉ?
Cô nhìn về phía Hạ Viêm nhờ giúp đỡ. Hạ Viêm
hiểu ý cô, cho cô một nụ cười an tâm, sau đó vươn tay ra với An Vũ,
“Tôi là huấn luyện viên của các cô ấy, tôi tên Hạ Viêm, lần đầu gặp
mặt…”
An Vũ à một tiếng, bắt tay Hạ Viêm, cảm kích
nói: “Thật sự cảm ơn anh, nghe nói anh đưa em gái tôi đến bệnh viện,
nhưng mà tôi lại không tìm thấy bệnh viện nào, còn tưởng rằng…” Nói
một nửa, An Vũ có hơi ngượng ngùng gãi đầu.
An Hòa thử thăm dò, nghịch ngợm nói: “Còn
tưởng rằng em bị lừa bán đi sao?”
An Vũ luôn luôn là một chàng trai thành thật,
nghe vậy nên mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, và thật sự
cảm ơ