
ong lên, vẻ mặt thành khẩn chết đi được.
Ma Y Giáp ngồi thẳng lưng lên, dáng ngồi càng thêm
nghiêm trang lẫm liệt, một nụ cười hiện lên trên khóe môi, đôi môi sau
khi uống một hớp trà nóng đã ửng hồng lên một chút, xem ra cả người đều
tươi tắn hoạt bát hơn rất nhiều.
“Chờ sau khi hồi cung, Giáp lại làm cho công chúa ăn
nữa, hiện tại ở Ma Y quán không được tiện lắm, sợ lộ thân phận của công chúa.”
“Tốt!” Ta thực sự kích động, ngươi nói xem thuộc hạ của ta sao lại lợi hại như vậy chứ! Ra chiến trường, vào nhà bếp! Có thể
giết người, có thể cứu người! Quả thực là vô địch vạn năng! Aha ha
ha!~~~~~~~~
Ta ho khan một tiếng, lại đút một miếng điểm tâm vào
miệng, vẫn không quên cười ** nhìn chằm chằm Ma Y Giáp, quan sát phản
ứng của hắn. Bất tri bất giác điểm tâm trên bàn hoàn toàn bị một mình ta tiêu diệt gọn, có chút xấu hổ cười mấy tiếng, ta mở miệng hỏi hắn:
“Giáp à, bệnh của Sở Sở có khó chữa không?”
“Sau khi xem mạch cho Sở Sở……”
“Mạch tượng không có dị thường?!” Ta nói chen vào.
“Ân, mạch tượng không có dị thường, nhưng kiểm tra
miệng, lưỡi, mũi thì vô cùng hư nhược. Hai huyệt đạo Khích Môn, Lao Cung chuyên bảo vệ tâm mạch hoàn toàn không có mạch đập.” Giáp ung dung nói.
“Có thể chữa được chứ?!” Nghe Giáp nói xong, trong lòng ta thoáng run lên, vì sao nghe bệnh này……
“Có phải công chúa không tin vào y thuật của Giáp?”
Hắn cười phì một tiếng, “Hay là công chúa cảm thấy Giáp thích hợp làm kẻ giết người hơn là cứu người?!”
Con ngươi tà mị nhìn chằm chằm vào mặt ta, khiến ta không biết trả lời thế nào mới phải.
Ngẩn ra một lúc, ta xoa dịu: “Bổn cung sao không tin
Giáp chứ!” Kỳ thật, ta thật sự không tin hắn lắm, người này nhìn thấy
quái, nghe cũng quái, mà cảm giác thì càng quái! Hình như hắn hoàn toàn không sợ công chúa ta「©」 đây một chút nào, nhưng ở ngoài mặt thoạt nhìn lại rất nghe lời ta, lại còn rất biết chia sẻ
tâm tư lo âu thay ta.
Ma Y Giáp mỉm cười hồn nhiên, chỗ khóe môi bên phải
thấp thoáng một cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhưng không nói gì
thêm nữa.
Chúng ta không nói gì với nhau, chỉ ngồi im tĩnh tọa,
để khỏi ngượng ngùng ta chỉ có thể ăn điểm tâm, uống trà, khi ta lại cầm bình trà lên định rót đầy một ly nữa, thì một bàn tay lành lạnh ngăn ta lại.
Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tím kia, hắn nhìn ta nở
một nụ cười rất nhạt, chậm rãi nói: “Trà nguội lạnh rồi, uống vào không
tốt cho dạ dày của công chúa.” Sau đó, hắn cầm lấy cái nón phủ lụa trắng đội lên trên đầu, khoan thai đứng dậy, một tiếng huýt sáo từ dưới nón
phát ra, chỉ trong chốc lát, liền thấy Vô Dục vội vã bước nhanh về phía
bọn ta.
“Sư phụ!”
Giáp ừ nhẹ một tiếng nhân tiện nói: “Chuẩn bị bữa tối đi.”
Vô Dục không lập tức đáp lời lui ra, mà lại mở miệng hỏi: “Sư phụ muốn dùng bữa cùng với mấy vị khách nhân ở tiền viện sao?”
Giáp sau khi nghe vậy nhìn về phía ta, ta lại càng
không biết, ta thì hy vọng mọi người cùng nhau ăn sẽ đông vui hơn, nhưng nếu Giáp cùng ăn với hai người kia thì còn đội nón như thế nào được! Ta cười cười, nói: “Ba người bọn ta đều là khách, đương nhiên là khách
thuận theo ý chủ thôi. Ma Y đại nhân quyết định là được!”
Xem ra gương mặt của Giáp cả đồ đệ của hắn cũng chưa
từng nhìn thấy, nhưng nếu như ngay cả sư phụ của mình mặt mũi ra sao
cũng không biết, thì làm sao có thể nhận định đó có phải là sư phụ thật
hay không?! Không sợ có người giả mạo hay sao?!
Hộ vệ này tuyệt đối không đơn giản!
Giáp quay đầu đi, phân phó cho Vô Dục: “Vậy mời hai vị khách nhân ở tiền viện đến dùng bữa cùng vi sư đi.”
“Dạ, sư phụ!”
Nhìn thấy bóng lưng Vô Dục đã đi xa, ta hỏi Giáp: “Ngươi không sợ bọn họ nhìn thấy bộ dạng của mình sao?”
Giáp xoay người, mỉm cười, nói: “Sợ chứ.”
Ta sửng sốt, lại hỏi: “Vậy ngươi còn gọi hai người bọn họ cùng ăn với chúng ta?”
Giáp lại phì cười một tiếng, nói: “Công chúa chẳng lẽ đã quên trên đời có một thứ gọi là ‘mặt nạ da người’ hay sao?”
Ta đổ mồ hôi, thật là bẽ mặt. Khẽ trố mắt trừng hắn
một cái, vung tay áo, ta nói: “Bổn cung ra tiền viện nghênh đón bọn hắn
trước đây!”
“Công chúa.” Giáp ở phía sau nhẹ giọng gọi ta.
“Cái gì?” Ta xoay người nhìn hắn.
“Công chúa biết đường ra tiền viện không?” Khóe miệng Giáp khẽ nhếch lên tạo thành một hình cong hoàn mỹ.
Sao ta cảm thấy không phải hắn quan tâm ta, mà là đang cười nhạo ta vậy chứ?!
*** Sau khi ta bịa một câu chuyện hoàn mỹ lừa gạt hai người đã sớm mất hết kiên nhẫn ngồi chờ ta ở tiền viện xong, dưới sự dẫn dắt của hai vị cao đồ
của Giáp là Vô Dục, Vô Cầu, ba người bọn ta「©」 đi qua cả chục con đường “khúc khuỷu quanh co”, bước vào một căn nhà nhỏ
được xây bằng trúc xanh, chung quanh được trồng các loại hoa mai đủ màu
sắc.
Bước vào căn nhà trúc, tựa như chìm giữa một không gian xanh biếc, nơi này bất kể là bàn hay ghế đều được làm từ cây trúc, khắp phòng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của trúc, trên một chiếc bàn trúc
trong góc còn có một cây đàn cổ, bên cạnh đốt lư hương, thoang thoảng
bay ra hương hoa mai thanh nhã, cùng mùi thơm nhạt của trúc vô cùng hòa