Insane
Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324614

Bình chọn: 8.5.00/10/461 lượt.

t cũng đen nốt. Quả thực người đàn ông này vô

cùng yêu thích màu đen, và cũng có lẽ là người thuộc về màu đen.

Ánh mắt dưới hàng mi dài từ từ ngước lên, tuy Thượng Linh đã chuẩn bị

tâm lý trước, nhưng vẫn thầm than vãn trong lòng. Khuôn mặt hoàn hảo,

ánh mắt phong lưu ngạo mạn, làm da trắng mịn như ngọc… Tất cả những từ

ngữ để chỉ mỹ nữ đều không thể mô tả nổi một phần mười vẻ đẹp của người

đàn ông này.

Thượng Linh thầm nghĩ, có lẽ trên đời này chỉ duy nhất một từ có thể

khái quát được vẻ ngoài và khí chất của anh ta, đó là: “Yêu tinh!” Nhưng anh ta lại là thể loại “yêu tinh” tuyệt sắc, vừa tao nhã cao quý lại

vừa khôi ngô tuấn tú. Thể loại đàn ông này, đúng là được sinh ra để làm

hại cả thế gian. Làm hại đàn bà, đàn ông và bất cứ người nào đã từng

thấy anh ta. Và vì thế, hôm phỏng vấn cũng làm hại luôn cả cô.

Người phỏng vấn Thượng Linh vô cùng đẹp trai, mái tóc cắt ngắn gọn, thân hình cao lớn cường tráng, vầng trán kiên cường chính trực, chỉ có điều

vẻ mặt hơi lạnh lùng. Quả là thần kỳ, khi Thượng Linh vừa ngồi chưa đầy

một phút, anh chàng mặt lạnh đã nói với cô: “Thượng Linh, xin chúc mừng, em đã trúng tuyển! Chín giờ sáng mai chính thức làm việc, em đến đăng

ký tại phòng phát triển thị trường!”

Thượng Linh ngẩn người, nhìn “mặt lạnh” một lúc, quyết định làm người

phải thành thật: “Em chưa từng làm sổ tay quy hoạch bao giờ. Thực ra

thì… cũng chưa bao giờ đọc sách vở về mảng này.”

“Mặt lạnh” khẽ mím môi, đang định nói gì đó, bỗng liếc thấy người đứng

phía ngoài cửa, vội cung kính đứng dậy, khẽ cúi đầu: “Augus!”

Thượng Linh quay đầu lại, chỉ một cái liếc nhìn lúc này đã làm cô hồn

bay phách lạc. Mái tóc và đôi mắt đen nhánh, gương mặt với những đường

nét tuyệt mỹ, thân hình cao ráo, khí chất lạnh lùng, ánh mắt ngạo mạn…

Người đàn ông này đúng là mang vẻ đẹp đến đáng sợ! Nhưng vẻ đẹp ấy không làm người ta yếu đuối mà ngược lại khiến người khác thấy mạnh mẽ đến lạ thường.

“Biết pha cà phê không?” Đôi môi mỏng tuyệt đẹp khẽ cử động. Giọng nói

hơi trầm, hoàn hảo, rất cuốn hút nhưng lại có cảm giác cay nghiệt.

“Biết ạ!”

“Biết phô tô, biết in tài liệu không?”

“Biết ạ!”

“Biết hát không?... Biết nhảy không?...” Càng lúc anh ta càng hỏi những vấn đề đâu đâu, dường như chẳng liên quan gì đến nhau.

Cuối cùng, mỹ nam nói: “Xin chúc mừng! Em đã trúng tuyển! Chín giờ sáng

mai đến phòng đối ngoại làm việc. Thời gian thử việc là ba tháng… A Ảnh, nhớ tìm người kèm cô ấy.”

Chàng mặt lạnh A Ảnh răm rắp nghe lời.

Sau khi mang hồ sơ rời khỏi VIVS, tâm hồn đang lơ lửng trên tận mây xanh của Thượng Linh mới dần dần trở lại mặt đất. Đây là lần đầu tiên trong

hai sáu năm cuộc đời, Thượng Linh ngơ ngẩn trước mặt một người đàn ông

đến mức ấy.

Sau này, A Ảnh nói cho Thượng Linh biết, phản ứng của cô lúc đó còn tốt

hơn nhiều so với những người phụ nữ khác. Hơn nữa, Augus rất ghét người

khác nhìn mình bằng ánh mắt say mê. Lí do lớn nhất giúp cô trúng tuyển

chính là vì cô có thể bình tĩnh như không trả lời những câu hỏi của

Augus.

Khi nghe những lời tán thưởng này, Thượng Linh rất muốn nói với A Ảnh

rằng, sở dĩ lúc đó cô làm được như vậy chỉ vì cô bị sốc mạnh đến mức

không còn biết gì nữa mà thôi.

***

Thượng Linh không kịp tham gia buổi gặp mặt sáu đôi như đã hẹn trước.

Nhưng theo yêu cầu của CEO, cô lại có cơ hội phát huy sở trường của nhân viên phòng đối ngoại khi đi dự tiệc cùng cấp trên. Không giống như lần

đi ăn tháng trước, lần này đã được thăng cấp lên thành dự tiệc.

Rất lâu sau đó, trong một lần không biết tức giận vì chuyện gì, A Ảnh đã hỏi cô có biết lý do tại sao, dù có cả hàng dài các nữ nhân viên xếp

hàng mong được đi dự tiệc cùng Augus, nhưng lần nào anh cũng chỉ chọn cô hay không? Liệu cô có biết lý do thực sự hay không? Thượng Linh đã trả

lời đầy tự tin: Điều đó là do phòng đối ngoại không tìm được cô gái nào

thanh nhã và có khí chất hơn cô.

A Ảnh lập tức tối sầm mặt lại. Chỉ có duy nhất Mễ Mễ biết, những gì Thượng Linh nói đều là thật lòng.

Bệnh công chúa của Thượng Linh lại phát tác, đến mức khi được chở đến

một trung tâm thiết kế thời trang trên chiếc Bentley và được ra lệnh tùy ý chọn một bộ váy cùng trang sức dự tiệc, Thượng Linh vẫn nghĩ đây là

một phần vô cùng bình thường trong công việc của mình.

Chọn rất lâu, nhưng Thượng Linh vẫn không tìm được bộ nào vừa ý. Chỉ khi thấy đôi mắt của “mỹ nhân” bắt đầu tối sầm lại, cô mới nói thật: “Thực

ra thì, em muốn độn ngực…”

A Ảnh: “…”

Trên sô pha, “mỹ nhân” đã mặc đầy đủ lễ phục, chau mày lạnh lùng nói: “Làm cho cô ấy!”

Cuối cùng mong muốn của Thượng Linh cũng đã được đáp ứng, ngực cô từ cỡ 32A giờ đã biến thành 32B.

Thực ra cô muốn độn thành cup C, nhưng sau khi tưởng tượng ra khung cảnh đang khiêu vũ tự nhiên lại có mấy miếng độn ngực bằng xốp từ váy mình

rơi ra ngoài, cô đành dẹp ý tưởng này lại.

Buổi tiệc được tổ chức long trọng tại phòng tiệc một khách sạn bên hồ

nhân tạo của VIVS. Mọi việc diễn ra không giống so với những gì Thượng

Linh đã tưởng tượng. Chẳng có ai mời cô khiêu vũ cả, đến cả CEO cũng

c