
hẳng buồn mời. Thực sự thì ba phút sau khi tham gia buổi tiệc, cô đã bị đẩy vào một xó xỉnh còn chẳng thấy rõ bóng dáng ông chủ của mình đâu
cả. Nhìn đám người yểu điệu đang đung đưa chen chúc đằng xa, Thượng Linh bắt đầu thấy thông cảm cho ai đó. Cô bưng đĩa thức ăn ngon lành đầy ắp
trốn ra vườn đánh chén thỏa thích.
Ngoài hàng rào khu vườn, mặt hồ trong vắt đang lăn tăn gợn sóng, hai bên bờ những chiếc ghế mây màu trắng đặt thành hàng dài. Giữa đêm hè nóng
nực, bỗng từ đâu vọng đến tiếng hót của một loài côn trùng. Ánh trăng
sáng vằng vặc giữa màn đêm, sân golf phía bên kia hồ hiện lên như mặt
biển xanh biếc đang ngủ say. Cảnh thì đẹp mà sơn hào hải vị cũng đã có,
thế nhưng không ngờ lại có người cứ thích đến quấy nhiễu.
“Sao em lại trốn ra đây? Augus đưa em đến có phải để em hưởng thụ đâu!
Nhiệm vụ của em là giúp Augus chặn đám đàn bà phiền phức kia cơ mà!” A
Ảnh cau có, mang biểu hiện của người đầy tớ trung thành. Thượng Linh
ngẩng đầu, cô thoáng hoảng hốt khi nhìn anh qua ánh trăng màu bạc. Cô
như vừa thấy một gương mặt tận sâu trong kí ức xa xưa.
Thực ra gương mặt của A Ảnh và người kia hoàn toàn khác nhau, không chỉ khác về tuổi tác mà còn cả về vẻ bề ngoài. Nhưng thần sắc hai gương mặt ấy
lại giống nhau đến kì lạ.
“Tiểu thư! Đừng ra phía đó, nếu không cô sẽ bị thương đấy! Tiểu thư… ”
Người theo sát cô vô cùng lo lắng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đôi chân to
béo nặng nề vội vàng chạy theo.
“Em cứ đi đấy! Anh lắm chuyện quá!” Nàng công chúa bướng bỉnh nói.
Năm tháng ấy cô quả là người kiêu kỳ, ngạo mạn.
…
Dường như đã rất lâu Thượng Linh chưa hồi tưởng lại những khung cảnh ấy. Cô cười khúc khích, phủi phủi chỗ ngồi bên cạnh: “A Ảnh, qua đây ngồi
đã!” Thấy A Ảnh trợn mắt nhìn mình đầy nghi hoặc, Thượng Linh càng nhỏ
nhẹ hơn: “A Ảnh! Em có việc muốn hỏi anh, anh cứ đứng thế này em đau đầu lắm, anh ngồi xuống đây cho dễ nói chuyện đi!”
“Nhưng Augus…”
“Chỉ năm phút thôi!”
“Mặt lạnh” đồng ý, ngồi xuống một bên ghế mây, tư thế ngồi nghiêm chỉnh
khác thường, khuôn mặt lạnh lùng: “Nói đi! Còn bốn phút năm mươi giây.”
Thượng Linh tiu nghỉu nói:
“Thực ra, em chỉ muốn hỏi về công việc của anh trong VIVS. Anh làm ở vị
trí nào vậy?” Thư ký và trợ lý của Augus cô đều đã gặp, kể cả lái xe
cũng có người khác đảm nhận rồi.
“Augus là ông chủ của anh!”
“À há!...” Cô đợi A Ảnh nói tiếp.
“Anh là nhân viên của Augus.”
“À á!...” Tiếp tục chờ đợi.
“…”
“Không còn gì nữa sao?”
“Không!”A Ảnh nói xong, lại im lặng.
Cuộc nói chuyện bất chợt ngừng lại, Thượng Linh nhìn A Ảnh, anh lại nhìn cô. Trong đêm hè yên tĩnh, tiếng nhạc du dương từ phòng tiệc bên cạnh
vọng tới, gió mát từ hồ nhẹ thổi, làm bay những sợi tóc ngắn mềm mại hai bên gò má cô. Nếu nhìn từ xa, hai người giống một đôi nam nữ vừa lẻn
khỏi bữa tiệc để hẹn hò. Nhưng sự thực, cả hai chỉ đang im lặng đầy vô
vị…
Một phút sau, Thượng Linh thở dài: “Hình như anh không giỏi nói chuyện
lắm thì phải?” Giữa khung cảnh đêm lãng mạn, ngồi cạnh người đẹp như
vậy, nếu là đàn ông bình thường chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói.
Nụ cười trong ánh mắt cô khiến A Ảnh hơi ngại ngùng, anh nhìn ra phía
khác: “Augus không thích những người xung quanh mình nhiều lời!”
“Bây giờ anh ấy có ở đây đâu! Chúng ta có thể nói chuyện với nhau vô tư
như bạn bè. Ví dụ như tuổi tác, sở thích, thu nhập, ba vòng của anh… Ôi! Ý em là anh có thể nói những chuyện liên quan đến anh, để hai chúng ta
hiểu nhau hơn.”
A Ảnh không hề hiểu rằng, cơn ghiền săn tìm “sổ gạo” dài hạn của Thượng Linh theo thói quen lại bắt đầu phát tác.
“Chúng ta cứ lưu số của nhau trước đã.” Thượng Linh rút điện thoại ra: “Số của anh là bao nhiêu vậy?”
Chỉ trong một giây, A Ảnh đang ngẩn người vì Thượng Linh, lập tức chuyển ngay sang vẻ mặt nghiêm túc, đứng phắt dậy, cúi đầu về phía sau cô:
“Augus!” “Mỹ nhân” đã xuất hiện rồi!
Thượng Linh chưa xin được số điện thoại, não ruột quay đầu lại, thấy
Augus đang đứng ngay dưới ánh trăng ngoài bức tường kính. Quả nhiên, dù
có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, nhưng mỗi lần thấy anh ta, gương mặt và
thần thái riêng biệt ấy vẫn luôn khiến người khác phải xao động. Chỉ có
điều, thần sắc của “mỹ nhân” CEO có gì đó không được bình thường cho
lắm. Trong đôi mắt đen long lanh hơn cả ngọc lưu ly ấy, dường như đang
ẩn giấu cơn thịnh nộ. A Ảnh có lẽ cũng nhận ra tâm trạng của ông chủ lúc này, vội vàng lên tiếng: “Augus, xin lỗi!”
Thái độ của hai người đàn ông làm Thượng Linh nghi ngờ. Cô nhìn gương
mặt đầy tức giận của Augus, rồi lại quay sang vẻ lo lắng bồn chồn của A
Ảnh, thấy bản thân đang bị kẹt giữa hai người, bỗng nhiên hiểu ra vấn
đề.
Chính trong khoảnh khắc này, tấm mặt nạ bí hiểm, khó lường che giấu vai trò thực sự của “bạn” A Ảnh bên cạnh CEO đã lộ diện! Từ lâu trong phòng đối ngoại - nơi vàng thau lẫn lộn đã lưu truyền nhiều
phiên bản khác nhau, thêu dệt mối quan hệ giữa “mỹ nhân” CEO và hot boy
“mặt lạnh” A Ảnh.
Có người nói, thực ra hai người là anh em cùng cha khác mẹ. Cha của “mỹ
nhân” hồi trẻ trăng hoa bên ngoài nên có c