Polly po-cket
Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323925

Bình chọn: 7.5.00/10/392 lượt.

nh để em chọn hết.” Cô nghĩ gì đó rồi thêm một câu: “Những lần sau dùng thẻ của anh.”

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh nhận được quà sinh nhật cô

tặng. Ngày xưa đừng nói đến quà tặng, mà ngay cả ngày sinh nhật của anh

cô cũng chẳng nhớ.

Niềm vui ngập tràn trong lòng, ngón tay anh

nhẹ lướt qua mái tóc cô, từ từ nói: “Ngày sinh nhật anh, chúng ta cùng

ra biển chơi, tiện thể về thành phố Z thăm cha em luôn nhé!”

Thượng Linh nghĩ đến vẻ mặt kích động của cha cô khi nghe cô nhắc đến

cha con Diệp Thố hôm trước liền lắc đầu ngay lập tức: “… Hôm đó em có

chút việc, chiều mới có thời gian, buổi tối em mời anh đi ăn.”

“Việc gì?” Anh chớp mắt.

“Em hứa giúp người khác.” Do bản tính chiếm hữu quá mạnh mẽ của Diệp

Thố nên Thượng Linh không nói chi tiết cụ thể. Cô không muốn tự chuốc

lấy rắc rối.

Lúc bước chân vào phòng tiệc tại Parker, Thượng Linh hiểu tại sao lúc nãy Hoa Ninh lại đưa cô đi chọn quần áo và trang điểm.

Buổi gặp mặt những mấy chục người mà nói là ăn bữa cơm thôi, Hoa Ninh

đúng là giỏi giản lược thật. Đằng nào thì cũng đến rồi, không cần phải

trở mặt làm gì nữa. Thượng Linh lườm Hoa Ninh một cái, nhưng nhân vật

chính chẳng hề chột dạ, vô cùng tự nhiên kéo cô đi giới thiệu với mọi

người.

Nhà họ Hoa là một gia tộc lớn, nhân khẩu đông đúc, giới

thiệu xong một vòng Thượng Linh chẳng nhớ nổi tên ai với ai cả. Lúc cô

trốn vào một góc ngồi nghỉ, Hoa Ninh mang đồ uống lại gần. Ánh mắt Hoa

Ninh nhìn có vẻ hơi nồng nhiệt, Thượng Linh đá lông mày nhìn cậu ta.

“Hôm nay trông chị xinh lắm!” Hoa Ninh khẽ cười: “Giống như một nàng công chúa!”

Cô vốn đã là công chúa, chỉ là giờ đây gặp nạn mà thôi. Thượng Linh khó chịu hỏi: “Lúc nào được về?”

“Nhanh thế sao? Chị vừa đến thôi mà, em còn có ông anh họ sắp đến, anh ấy rất muốn gặp chị.”

“Rất muốn gặp chị á?” Thượng Linh thấy kì cục: “Không cần đâu, chị chỉ

đóng vai này có một ngày, sẽ không có gì tiếp tục sau này nữa.”

Những ngón tay đặt trên đầu gối Hoa Ninh từ từ siết chặt lại: “Vậy nếu em nói, thực ra em rất hy vọng sẽ tiếp tục nữa thì sao?”

Cô ngước đầu lên, bắt gặp ánh mắt kì vọng của Hoa Ninh

“Thực ra em luôn thấy chị rất đặc biệt. Ngày xưa mỗi lần đến xem bóng

rổ cùng chị Mễ Mễ, chị không như chị ấy, lần nào cũng rất bình thản.”

Thượng Linh co rúm người, đó không phải yên tĩnh mà là vì cô không có hứng thú nên mới lặng lẽ như vậy.

“… Chị còn biết chơi đàn piano.”

Lúc đó cô cũng chỉ chơi được mỗi bản nhạc đó, đáng tiếc là bây giờ quên sạch rồi.

“Em luôn chú ý đến chị, nhưng chị lại chẳng thèm để ý gì cả…”

Gây chú ý nằng cách soi mói, thật đúng là trẻ con. Thượng Linh khẽ ho một tiếng: “Thực ra chị lớn hơn Mễ Mễ một tuổi.”

Tuy miệng nói như vậy nhưng một cảm giác vui mừng chẳng đúng lúc chút nào vẫn âm ỉ trong lòng cô.

“Tuổi tác chẳng phải là vấn đề. Hay nói cách khác, đây là cớ để chị từ

chối em?” Trước khi cô kịp lên tiếng, Hoa Ninh đã kéo cô dậy: “Em xin

lỗi, hôm nay nói nhiều quá, chủ đề này về sau sẽ tiếp tục. Anh họ em đến rồi, giới thiệu hai người làm quen với nhau thôi!”

Hoa Ninh kéo hơi mạnh, làm cô vấp mấy bước, đông cứng người khi nhìn ra chỗ cửa ra vào.

Đặc tính của “yêu tinh” là, dù xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, dù muốn hay

không cũng đều thu hút sự chú ý của phụ nữ. Cũng may nhờ đám người quây

xung quanh, nên anh không phát hiện ra cô ngay.

Thượng Linh

không do dự, ngay lập tức quay đầu định chạy mất. Nhưng Hoa Ninh lại vô

cùng phấn khởi đập vai cô: “Hôm nay đúng là đẹp ngày, không ngờ anh họ

em lại quen cả Augus. Đi, chúng ta đến đó!”

“Chị đau bụng

quá!... Phải vào nhà vệ sinh!” Thượng Linh không biết liệu có phải “yêu

tinh” đại nhân biết cô ở đây nên mới đến hay chỉ là vô tình đến đây

thôi. Dù sao thì cứ chuồn là thượng sách. Nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng khi tức giận của anh, Thượng Linh lại càng diễn thật hơn, Hoa Ninh sợ xanh

mặt, liên tục hỏi han. Thấy cô “run rẩy” liền ngồi xuống cuối bàn ôm lấy cô.

Thượng Linh dùng hai tay bịt chặt hơi thở khẽ của mình.

Trong thời khắc quan trọng này, lặng lẽ chạy trốn mới là khôn ngoan, dù

sao hôm nay cô ăn mặt thế này chưa chắc Diệp Thố đã nhận ra được. Nghĩ

đến đó cô liền cúi đầu nép vào ngực Hoa Ninh lẩm nhẩm một câu “thần

chú”: “Không nhìn thấy, không nhìn thấy!”

“Thần chú” quả là

hiệu nghiệm, Hoa Ninh đã ôm Thượng Linh ra ngoài an toàn, sau khi xua

được anh chàng cứ đứng đợi ngoài nhà vệ sinh, cô liền chuồn khỏi đây.

Lúc đến chỗ rẽ ở hành lang, Thượng Linh đang dóng mắt nhìn về phía cửa

ra vào, bỗng nhiên bên tai vọng đến giọng nói lạnh lùng: “Định đi đâu?”

Thượng Linh bất ngờ bị Diệp Thố kéo đi. Thang máy lên thẳng tầng cao

nhất của tòa nhà, hai bên hành lang là những căn phòng cao cấp dành cho

các hội viên của khách sạn.

“Đúng là tính xấu không hề sửa đổi.”

Thượng Linh bị ném lên sô pha, anh cúi người xuống, ôm cô giữa hai cánh tay, cô không nhận ra khuôn mặt tuyệt mỹ ấy đang nghĩ gì, đôi môi lạnh

lùng đẹp đẽ thậm chí còn hơi mỉm cười.

Thượng Linh không vừa

lòng nói: “Sao anh lại nhận ra được em chứ?” Ngoài chiếc váy quây ngực

và m