Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323872

Bình chọn: 10.00/10/387 lượt.

ái tóc đã cuộn lên, cô gần như đã nép cả người vào lòng Hoa Ninh.

Giống như đà điểu đã chui vào trong cát, chỉ thấy mỗi cái mông thì sao

có thể đoán ra được ai với ai chứ?

Đôi đồng tử màu đen khẽ

chớp, anh lại gần cô hơn: “Nhận ra cái gì? Nhận ra người tình của mình

đang trong vòng tay người đàn ông khác hay sao?”

Hơi thở trêu ngươi lướt trên má, cô vội giơ tay: “Em có thể giải thích.”

“Giải thích vì sao em lại nói dối?”

“Em không nói dối, đúng là em đi giúp người khác…” Cô nói khẽ.

Nụ cười nơi khóe miệng Diệp Thố không biết đã biến mất từ khi nào. Anh

từ từ chạm lên má cô, lướt dọc xuống đôi vai và bờ ngực trắng ngần, cuối cùng nắm lấy cằm cô: “Em ăn mặc thế này để giúp người khác? Hào hứng

tựa vào lòng hắn ta? Em nghĩ tình huống này còn cần phải giải thích nữa

sao?”

Thượng Linh hụt hơi: “Vậy… anh muốn em làm thế nào?”

“Anh muốn em làm thế nào ư?” Giống như đang hỏi cô và cũng giống như

đang hỏi chính anh. Muốn cô làm thế nào ư? Nếu anh nói ra liệu cô có làm theo không? Nếu chỉ đơn giản như vậy, anh còn phải nôn nóng như lúc này sao?

Anh buông Thượng Linh ra, lùi lại một bước ngồi lên chiếc ghế sô pha đối diện. Từ trước đến giờ chỉ có mình anh đơn phương trong

tình cảm, chỉ mình anh luôn cố gắng. Quả nhiên cũng đến lúc phải mệt

mỏi.

Anh lặng lẽ nhìn cô trong giây lát, lên tiếng: “Lại đây!”

“Hả?”

“Lại đây!”

Thượng Linh muốn lại gần nhưng đau khổ nhận ra đôi chân mình không chịu nghe lời. Gương mặt “mỹ nhân” nặng trịch, thật lạnh lùng, đen tối và

đáng sợ…

“Tốt nhất em nên lại đây trước khi anh qua đó!” Anh nhìn cô chằm chằm, trầm giọng.

Điện thoại của Thượng Linh bỗng đổ chuông. Trong thời khắc quan trọng

này, cô vô cùng biết ơn người gọi đến. Nhưng vừa nhìn tên người gọi điện trên màn hình, cô đã co rúm người lại. Là Hoa Ninh, có lẽ thấy cô mãi

không ra nên tưởng cô đã hôn mê trong nhà vệ sinh.

“Không nghe sao?” “Mỹ nhân” gập đôi chân dài, ánh mắt nhìn cô đầy ngạo mạn và nguy hiểm: “Không nghe thì lại đây!”

Thượng Linh vội nói: “Em đã nói là em có thể giải thích mà. Em và Hoa Ninh không có chuyện gì cả, chỉ là bạn bè thôi.”

“Thì ra hắn ta tên là Hoa Ninh.”

Câu nói ấy như dao đâm bên tai Thượng Linh. Cô vô thức lùi lại phía

sau, cuối cùng Diệp Thố cũng đứng dậy, giơ tay kéo cô vào lòng, bước vào phòng ngủ ném thẳng cô lên giường.

“Anh luôn luôn nhẫn nại,

vậy mà em lại đối xử với anh như thế sao?” Anh gập người quỳ trên

giường, một tay chống bên tai cô, một tay cởi cổ áo mình. Nếu bỏ qua sự

lạnh lùng trong đôi mắt anh, thì đây đúng là một cảnh tượng vô cùng bổ

mắt.

“Mỹ nhân” với đôi mắt tuyệt đẹp, lạnh lùng cởi cúc áo, từ

từ để lộ phần xương đòn gợi cảm và làn da săn chắc trắng như sứ. Nốt

ruồi lệ phía dưới mắt trái thoắt ẩn thoắt hiện dưới tia sáng ngoài cửa

sổ chiếu vào, không khí như bao trùm hương bạc hà thoang thoảng khi anh

lại gần.

Thượng Linh ngơ ngẩn ngắm nhìn, cho đến tận khi những

ngón tay anh lần dưới váy cô, vuốt ve từ dưới đùi lên cao hơn. Cô nảy

người lên nhưng đã bị anh đè xuống. Sức mạnh nam tính khiến cô không

nhúc nhích nổi, gương mặt hoàn hảo ấy vẫn không bộc lộ bất kì cảm xúc

nào.

“Anh, anh đừng có mà làm bừa! Đang ban ngày ban mặt, đây

không phải là chung cư…” Những ngón tay anh đã ngắt lời cô. Cửa sổ phòng đang mở toang, ánh mặt trời rọi sáng cả căn phòng. Cô cắn môi, thở khẽ: “Không phải em cố ý lừa anh… cũng tại vì anh quản lý chặt quá! Em… làm

sao mà dám nói thật với anh… nói thật thì làm sao anh cho em đi chứ?”

“Đáng lẽ em không nên đi!” Anh khàn giọng, những ngón tay vẫn tiếp tục dịch chuyển.

“Em chỉ giúp đỡ người khác.” Giọng nói Thượng Linh dần trở nên rối loạn.

“Giúp cũng không được!”

Số quần áo ít ỏi lần lượt rơi xuống tấm thảm bên cạnh giường.

“Anh đúng là vô lí…” Cô gắng giãy giụa lần cuối.

“Em là người tình của anh.”

“Anh…” Giọng nói hoảng hốt, cô cố gắng thở hổn hển, khẽ lẩm bẩm: “A Thố khốn kiếp…”

Hơi thở Diệp Thố càng nặng nề hơn, nhưng động tác vẫn vô cùng kiềm chế, dường như đang chờ đợi cô. Đôi môi mỏng gợi cảm lướt bên tai cô: “Còn

ghét anh nữa không?”

“Ghét… ghét nhất…” Thượng Linh lắp bắp.

“Vậy thế này thì sao?...”

“Đừng!...” Cô thì thầm

“Vậy thế này thì sao?... Có thích không?...” Anh cắn tai cô, day giữa hàm răng.

“…” Thượng Linh chỉ tập trung thở hổn hển.

“Gọi tên anh đi!...” Giọng nói giày vò vẫn tiếp tục dụ dỗ bên vai cô.

“A Thố xấu xa…”

“Không đúng…” Anh nhíu mày, bám chặt lấy cô trừng phạt.

“A Thố…” cô thấy mình thật giống con vật bé nhỏ bị thuần phục.

“Sau này không được để bất kỳ người đàn ông nào ôm em…”

“…” Thượng Linh thở gấp.

“Cũng không được nói dối anh…”

“…”

Thượng Linh càng lúc càng thở gấp hơn, hơi thở hỗn loạn, tất cả đều đang biến đổi, xúc giác, cảm quan và cả thế giới này.

Trước khi lơ lửng trên chín tầng mây, cô thấy anh khẽ ra lệnh bên tai: “Mở mắt nhìn anh…”

“Đừng…” Thượng Linh nói lí nhí. Anh cắn lên cổ cô, cô vội lên tiếng: “… Em, em ngại…”

Những ngón tay Thượng Linh dần dần quấn lấy lưng Diệp Thố, ôm anh thật chặt.

Giữa ban ngày ban mặt, trong căn phòng một khá


Insane