Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chỉ Được Yêu Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323834

Bình chọn: 8.5.00/10/383 lượt.

cả anh. Sự kiêu hãnh và rực rỡ

của một nàng công chúa luôn khiến rất nhiều nam sinh vây quanh cô. Anh

chỉ là một trong số rất nhiều những người thích cô. Điều khác biệt chỉ

là cô đối xử với anh tốt hơn một chút so với người khác.

Anh

luôn lưỡng lự, không dám chắc tình cảm của cô dành cho mình ra sao, cho

đến tận khi cô trao anh nụ hôn dưới gốc cây khi mười sáu tuổi. Nụ hôn ấy giúp anh biết rõ tình cảm thực sự của mình dành cho cô.

Cô gái ngà ngà say mạnh dạn tuyên bố: “Anh là của em, không được phép đi đâu cả!”

Vienna trong giây lát bỗng chốc không còn quan trọng nữa, sau khi cô

chủ động hôn, anh đã quyết định sẽ ở lại. Nhưng cô lại nhanh chóng quên

đi lời hẹn ước ấy. Chính cô đã đồng ý chỉ có mình anh, không có ai khác

cả. Nhưng sau khi hôn anh, cô lại có thể hôn người khác.

Lúc đó anh vẫn chưa hiểu thế nào là ham muốn sở hữu, chỉ cảm thấy vô cùng tức

giận, căm thù người con trai được cô hôn và càng thấy ghét cô hơn. Anh

vì thế ra đi không một lời từ biệt, như thể để giữ trọn sự kiêu hãnh của chính anh.

Sau này, khi mẹ cô kết hôn với cha anh, lại càng

làm anh phản cảm và căm thù Thượng Linh hơn. Đúng là khi gặp nhau, anh

muốn trả thù cô, nhưng sau đó tất cả đã thay đổi.

“Anh ấy vô

cùng kiêu hãnh, không bao giờ chấp nhận bất kì sự phản bội nào dù là nhỏ nhất, nhưng đương nhiên điều ấy chỉ tồn tại khi đối tượng là cô thôi!”

Thượng Linh ngạc nhiên khi nghe Ôn Nhược Đồng nói, cô nhớ lại chuyện

ngày xưa, đúng là sau sinh nhật lần thứ mười sáu, có một lần cô đánh

cược với người khác, nên không thể không hôn anh chàng kia. Nhưng cô

không hề hay biết, đây lại là nguyên nhân Phong Duy Nặc bỏ đi. Cô cũng

đã quên cả lời hẹn ước khi đang say rượu, cô vẫn nghĩ anh bỏ đi là vì

không thích cô.

Nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, Thượng Linh thở dài: “Thực ra cô không nên là người nói những điều này.”

“Phải, đương nhiên tôi biết điều đó. Nếu anh ấy cũng muốn sở hữu tôi

giống như sở hữu cô, hoặc chỉ cần một nửa thôi cũng được, tôi sẽ không

bao giờ đến tìm cô.” Ôn Nhược Đồng đẩy mảnh giấy viết địa chỉ về phía

cô: “Cô không hiểu rằng đối với người như anh ấy, đến tìm cô một lần đã

là hết mức rồi! Huống hồ cô năm lần bảy lượt đều từ chối, còn muốn anh

ấy phải làm thế nào nữa? Anh ấy không bao giờ chịu thừa nhận hai người

đã chia tay. Cô biết anh ấy đau khổ đến mức nào không? Chắc gì những

điều cô thấy đã là tất cả, coi như cô thông cảm hoặc là nếu cô cũng

thích anh ấy, hãy đến tìm anh ấy đi!”

Thượng Linh lặng lẽ nhìn

mảnh giấy: “Thực ra anh ấy và cô nên yêu nhau.” Bất luận như thế nào, cô đều là người theo sau trong tình yêu này. Tình cảm của cô luôn quá nông nổi, hời hợt, từ bỏ quá dễ dàng, chưa bao giờ biết trân trọng.

***

Nhiều tháng không gặp mặt, hoàng tử vẫn là hoàng tử, gương mặt khôi ngô tuấn tú, lịch lãm. Tóc Phong Duy Nặc đã dài hơn trước, màu hạt dẻ đẹp

đến mê hoặc, những sợi tóc rủ xuống bên tai càng khiến anh thêm phần

thanh tú.

Anh không có vẻ quá bất ngờ khi gặp Thượng Linh, chỉ

thờ ơ hỏi vài câu qua loa. Thượng Linh bỗng cảm thấy, đáng lẽ mình không nên đến đây, anh chế ngự tình cảm tốt như vậy còn lòng cô lại không

khỏi dậy sóng khi gặp lại anh.

Hai người đứng ngoài cửa chung

cư nhìn nhau không nói lời nào, cuối cùng Thượng Linh cũng cúi xuống

nói: “Xin lỗi, em nên đi thì hơn!” Khó khăn lắm Diệp Thố mới nguôi giận, cô không muốn lại gây chuyện nữa.

Anh bỗng túm lấy cánh tay

Thượng Linh, kéo cô vào nhà đóng cửa lại: “Nói xem, em đến đây làm gì?

Chẳng phải em nói là không tin anh nữa hay sao? Hay là nhớ anh rồi?”

Hơi thở anh sát bên cô, mùi thuốc lá rất nặng, cô lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên nói: “Em sắp kết hôn rồi!”

Đôi đồng tử màu nâu đậm nhíu hẳn lại, anh nhìn cô như không tin nổi những lời cô nói.

Thượng Linh từ từ nói tiếp: “Em muốn kết hôn với A Thố. Anh ấy đối xử

với em rất tốt, em cũng muốn đối xử tốt với anh ấy. Anh cũng nên vui vẻ

sống bên người khác… Thực ra những gì đã có giữa hai chúng ta rất ngắn

ngủi, cũng không có kỉ niệm gì nhiều, sẽ mau quên thôi!...”

Anh cười lạnh lùng: “Sao em lại nghĩ đến bây giờ anh vẫn chưa quên em?”

Vẫn sự kiêu hãnh ấy, Thượng Linh thở dài: “Quên được là tốt nhất, em

cũng chỉ đến để thăm anh. Với lại… chuyện trước đây là lỗi của em, anh

cũng quên cả đi!”

Cô định nói tạm biệt và mở cửa bước đi nhưng

đã bị anh chặn lại. Không nói một lời, anh chỉ ôm cô thật chặt vào lòng

không chịu buông.

“Phong Duy Nặc!”

“Đây là cái ôm từ

biệt!” Giọng nói vọng trên đầu Thượng Linh, vẫn mang vẻ kiêu hãnh, không chịu cúi đầu: “Để em phải nói tiếng “quên” đúng là mất mặt. Đáng lẽ

người nói phải là anh. Chúng ta kết thúc, nhưng anh không cho phép em

lãng quên. Phải nhớ rằng và hãy luôn nhớ rằng em đã bỏ lỡ một người đàn

ông tài giỏi như anh.”

Hai người giống nhau, vừa sinh ra đã

khác thường, luôn tỏa sáng, luôn gây chú ý. Cũng chính vì giống nhau nên mới cuốn hút nhau, ở bên nhau, nhưng cũng chính vì giống nhau nên mới

hiểu lầm không ai chịu nhượng bộ. Mười năm trước hay mười năm sau cũng

đều để vụt mất nhau.

***