
Cha Diệp Thố gõ cửa chung cư
lúc anh không ở nhà. Khi đó Thượng Linh vẫn đang nằm bò trên giường ngủ
bù. Tối hôm trước vì kéo anh vào chơi điện tử đến tận ba, bốn giờ đêm,
cô mệt lử cả người nên đã không đi làm.
“Dù sao em cũng sắp thành mợ rồi!” Thượng Linh ôm gối lầu bầu, anh chỉ nhìn cô cười hiền.
“Cứ ở nhà nghỉ ngơi, tối anh đưa em đi ăn.” Anh mặc xong sơ mi, cúi đầu hôn lên trán cô.
Thượng Linh nằm mơ màng, không biết đã ngủ bao lâu, tiếng chuông cửa
làm cô tỉnh giấc. Tưởng Diệp Thố về sớm, cô chậm rãi leo xuống giường ra mở cửa.
Bảo vệ chung cư rất nghiêm ngặt, tất cả những người
không liên quan đều không được vào, vì vậy cô không nhìn mắt thần trên
cửa mà mở cửa luôn. Không phải “mỹ nhân”, mà là cha của “mỹ nhân”.
Bác Minh ơi là bác Minh, tin tức của bác nhanh nhạy thật, xuất hiện đúng lúc quá!
Chuyến bay bị delay lại thêm cả trận mưa tầm tã khiến Thượng Linh thấy
không thoải mái khi đặt chân đến thành phố B. Điều này cũng giống như
ánh mắt bác Minh nhìn cô khi xuất hiện trước cửa chung cư ngày hôm ấy.
Đã gần đến trưa mà cô vẫn đầu bù tóc rối, mặc áo ngủ ren mỏng, mặt mũi
bơ phờ. Và đây lại là người sắp kết hôn với con trai ông.
“Chuyện kết hôn, cha cô có biết không?” Một lúc sau khi bước vào nhà,
ông Diệp hỏi Thượng Linh khi cô đã đánh răng chải đầu xong xuôi và ngồi
xuống.
“Cháu đã đồng ý với A Thố. Dù cha cháu có đồng ý hay không, cháu vẫn sẽ kết hôn với anh ấy.”
“Tôi nghĩ, tốt nhất cô nên báo cho cha cô một tiếng trước khi quyết
định kết hôn.” Khi nói những lời này, ông Diệp không có thái độ nào rõ
ràng, hoàn toàn không giống với nụ cười lạnh lùng đầy oán hận và mỉa mai lần trước.
Thượng Linh có cảm giác, ông Diệp Minh rất chắc
chắn, chỉ cần cha cô biết chuyện, hôn sự giữa cô và Diệp Thố chắc chắn
không thành.
Tuy nhiên, thực tế không có sự ngăn cản như Thượng Linh đã tưởng tượng, nhưng lại khiến cho tất cả mọi việc thêm phần bí ẩn.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cha cô nhất quyết không chịu nói,
còn bác Minh lại vô cùng ác cảm với cô. Liệu A Thố có biết chuyện này
không?
Mọi việc sau này đã chứng minh, A Thố biết chuyện. Nhưng rõ ràng anh không muốn để cô biết. Hôm đến viện an dưỡng, lúc ở phòng
bệnh, anh đã chủ động nói rõ thân thế mình.
Nét mặt ông Thượng
thay đổi ngay tức khắc khi biết hai người sắp kết hôn. Mặt ông tái mét
nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thố, từ đầu đến cuối không hề nói
câu không đồng ý.
Thượng Linh rất muốn ở lại tìm hiểu mọi việc, nhưng Diệp Thố tỏ ý muốn nói chuyện riêng với cha cô. Bị xua ra ngoài
bãi cỏ, nhưng chỉ được đi lại trong tầm mắt của Diệp Thố, Thượng Linh
muốn nghe trộm cũng không nghe được. Nửa tiếng sau, khi đã nhổ trụi cả
đám cỏ, cuộc nói chuyện giữa cha cô và Diệp Thố mới kết thúc.
Nét mặt cha trở lại bình thường một cách thần kì, cũng không nhắc nhiều
đến chuyện đám cưới, chỉ nắm tay cô, dặn dò cô sống cho tốt. Hai người
ăn cơm trưa cùng cha, buổi chiều họ ra về. Trước khi đi, cô định nhắc
đến chuyện của mẹ, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ lòng nói ra.
Tuy năm xưa, cha không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, nhưng
đối với cô, ông luôn là người cha vô cùng yêu thương và chiều chuộng.
Dường như, ông Diệp đã dự đoán được trước tình hình, nên đã đưa ra yêu
cầu nếu muốn ông đồng ý cho hai người kết hôn. Sau khi kết hôn, cả hai
phải về thành phố B sống ở nhà họ Diệp nửa năm. Thực ra, yêu cầu ban đầu của ông là trước khi kết hôn, nhưng dù thế nào Diệp Thố cũng không chịu nhượng bộ.
“Dù sao việc kết hôn cũng là việc của con và cô ấy, cùng lắm chỉ cần kí một chữ là xong, chẳng cần ai phải đồng ý cả.” Đây
là nguyên văn lời nói của Diệp Thố. Thượng Linh chỉ biết đứng nhìn khi
hai cha con nói chuyện. Giằng co mãi, cuối cùng mỗi người cũng chịu lùi
một bước.
Tận đáy lòng mình, Thượng Linh vô cùng khâm phục Diệp Thố. Rõ ràng anh chờ mong lễ cưới của hai người rất nhiều, thậm chí còn chờ mong hơn cả cô, vậy mà lại có thể nói hờ hững như không.
Khách sạn, ảnh cưới, váy cưới, địa điểm nghỉ tuần trăng mật… Những ngày
này, anh ít khi đến khách sạn, mà dù có đến thì chủ yếu cũng chỉ quan
tâm đến những vấn đề này.
Theo lời than thở của A Ảnh, gần đây
tâm trạng của Augus rất tốt, tốt đến nỗi thường xuyên quên mất thời gian họp và các cuộc gặp mặt với khách hàng. A Ảnh phải đi sau thu dọn đống
đổ nát, ngán đến tận cổ.
***
Trước ngày cưới mấy ngày, trong lúc Thượng Linh đang tắm, Diệp Thố nghe diện thoại của cô.
Cuộc điện thoại này đã làm thay đổi địa điểm tuần trăng mật. Nội dung cuộc nói chuyện như sau:
“A lô?”
“… A lô! Xin hỏi đây có phải số của Thượng Linh không?”
“Tìm cô ấy có việc gì?”
“Phiền anh gọi cô ấy ra nghe điện thoại được không?”
“Cô ấy đang tắm.”
“… Anh là ai? Anh là anh trai của cô ấy phải không ạ?”
“Có việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ báo lại cho cô ấy.”
“Vậy phiền anh nói với cô ấy, ở phố đi bộ vừa mở một cửa hàng bò bít
tết. Ông chủ là bạn của tôi, nên mai tôi muốn đưa cô ấy qua đó ăn.”
“Được rồi, tôi sẽ báo lại với cô ấy!”
…
Ngày hôm sau, Diệp Thố bảo Thượng Li