
ái làm cậu căn bản không có biện pháp mở
miệng nói đối phương dừng lại; bởi vì bị tiếng vào quá mức kích thích,
trước đó tuy rằng đã bắn ra một lần nhưng vẫn cứng rắn đứng sừng sững.
Dưới ánh mắt cầu xin của cậu động tác trừu sáp của Chu Sĩ Tranh cuối cùng cũng dừng lại.
Những người đó tiến tới gần xe, mắt thấy sẽ lướt qua, một người đó đó vô tình liếc mắt qua một cái, cả người Lí Cẩn lập tức buộc chặt, cho dù biết
người kia cũng không phải chân chính nhìn mình nhưng cơ thể vẫn vô thức
phản ứng, nơi bị tiến vào không ngừng co rút, bụng dưới tràn ngập cảm
giác khó nhịn không ngừng tăng vọt, một dòng chất lỏng trắng dục bắn lên trên nóc xe, không thể kiềm được mà xấu hổ.
“Thực hưng phấn?” Ngữ điệu Chu Sĩ Tranh bình thản, không giống như đang hỏi, giống như trần thuật hơn.
“Được rồi.” Cậu không thể nhịn được nữa nói.
Lí Cẩn phát hiện những người đó cuối cùng cũng rời đi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cho dù cậu có lớn mật cùng cởi mở cỡ nào thì cũng tuyệt đối
không có nghĩa cậu muốn bị người khác nhìn thấy quá trình chuyện này
phát sinh. Chu Sĩ Tranh cúi người xuống hôn cậu, tiếp tục động tác lúc
trước cuối cùng bắn ra bạch trọc ở bên trong.
Khi về đến nhà đã khá khuya.
Trên người cả hai đều là dịch bẩn cùng mồ hôi, sau khi tắm qua, Lí Cẩn nằm
phịch trên giường. Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, cậu nằm
trên giường lớn mềm mại, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, cảm nhận giường lún xuống, phía sau xuất hiện độ ấm.
Bởi vì là mùa đông nên nhiệt độ như vậy cũng không làm người ta chán
ghét, ngược lại rất thoải mái. Mùa hè sẽ không như vậy, cho dù Chu Sĩ
Tranh muốn ôm cậu nhưng chỉ cần một ánh mắt, đối phương sẽ thức thời
buông tay.
Giống như một con đại khuyển ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ ồn ào, hơn nữa chỉ nghe lời chủ nhân.
Mà cậu chính là người chủ nhân kia.
Lại nói tiếp thì điểm ấy thật sự rất kỳ quái, rõ ràng đối phương mới là kim chủ, nhưng từ khi cậu nhớ lại, thái độ của đối phương hoàn toàn thay
đổi; trở nên rất tôn trọng cậu, luôn quan sát sắc mặt cậu, bộ dáng sợ
hãi bị chán ghét, vừa đáng thương, vừa đáng yêu, dường như đã biến trở
về thiếu niên ngại ngùng rất nhiều năm về trước.
Bởi vì cảm thấy
đáng yêu nên Lí Cẩn cũng từng tiến vào Chu Sĩ Tranh, lúc cuối cùng còn
cố ý bắn dịch ra trên mặt đối phương, cố ý làm anh khó xử; nhưng mà lúc
đó Chu Sĩ Tranh mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng không hề lộ ra vẻ mặt
chán ghét, chỉ trầm mặc dùng tay chùi dòng chất lòng tiếp đó đưa vào
miệng mình liếm sạch sẽ.
Cậu cũng không biết nên làm gì với người này. Cho dù cố ý làm nhục, hoặc làm ra những chuyện đối phương nhất
định không thích, hoặc cố tình gây sự, Chu Sĩ Tranh cũng chỉ dùng cặp
mắt bình tĩnh kia nhìn cậu, hơn nữa còn tiếp nhận toàn bộ.
Nếu đó chính là tình yêu mà người ta vẫn thường nói thì đúng là đáng sợ.
Lí Cẩn tuyệt đối không hi vọng chính mình cũng biến thành như vậy.
Nam nhân phía sau nhích lại gần, ôm chặt cậu, nhiệt độ cả hai giao hòa, gắt gao dán lại cùng nhau, Lí Cẩn cơ hồ có loại ảo giác, phảng phất như cậu cùng Chu Sĩ Tranh đã hợp thành một thể, nhưng rất nhanh, ý tưởng bé xíu này lập tức bị cậu quăng ra sau đầu.
“Chu Sĩ Tranh.”
“Ân?”
“Khế ước này phải tiếp tục đến khi nào.” Cậu gãi gãi đầu, trong khoảng thời
gian ngắn có chút không biết nên dùng từ nào: “Cho dù….. sinh hoạt cùng
nhau, nhưng tình huống này cũng không thể cứ tiếp tục đi tiếp nữa……..”
Kỳ thật cậu muốn hỏi chính là hứng thú của Chu Sĩ Tranh đối với cậu đến
tột cùng sẽ kéo dài đến lúc nào. Cậu biết rõ, thế gian này không có cái
gì là tồn tại mãi mãi, tình yêu của Chu Sĩ Tranh hay đúng hơn là cố chấp cũng không ngoại lệ, vì vậy cậu thực hoang mang, đến tột cùng cần bao
lâu nữa đối phương mới buông tha cậu.
Chẳng qua, Chu Sĩ Tranh không phát hiện được vấn đề chân chính cậu muốn biết, ngược lại còn thành thật trả lời.
“Cho dù cả đời như vậy cũng không sao.”
Cậu sửng sốt một chút: “Đây là cầu hôn?”
“Không phải.” Tiếng nói Chu Sĩ Tranh từ phía sau truyền tới, trầm thấp mà chắc chắn: “Không phải cầu hôn, bởi vì em sẽ không đồng ý.”
“Không phải cầu hôn, vậy là gì?” Cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Là khế ước cả đời.” Ngữ điệu Chu Sĩ Tranh vô cùng bình tĩnh: “Tôi nguyện ý bao dưỡng em cả đời.”
Lí Cẩn im lặng.
Cậu không thể thừa nhận, loại hình thức này quả thật cậu có khả năng tiếp
nhận. Bởi vì khế ước mà sống cùng nhau, muốn tách ra thì chỉ cần giải
trừ khế ước, nhìn qua cũng không khác biệt với hôn nhân lắm, kỳ thật vẫn có những điểm khác biệt………. có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ bị Chu Sĩ
Tranh làm cảm động và bắt đầu dây dưa tình cảm với nam nhân này, bất quá kia cũng không phải chuyện hiện tại sẽ phát sinh.
Bởi vậy, nếu Chu Sĩ Tranh thật tâm mướn cậu lưu lại quả thật cũng chỉ có biện pháp này.
Khế ước cả đời, đến tột cùng cái giá phải trả hết bao nhiêu tiền? Lí Cẩn
không biết số tiền chính xác, chỉ biết nó nhất định là một khoản tiền
không nhỏ. Nhưng mà có thể nghĩ được chính là, cho dù phải bỏ ra một
khoản tiền lớn như vậy,