XtGem Forum catalog
Chìm Trong Cuộc Yêu

Chìm Trong Cuộc Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214882

Bình chọn: 9.00/10/1488 lượt.

nhưng mà sự thật chính là như

vậy, chúng ta phải rời khỏi Duật Tôn, nếu như không có tiền, chúng ta

cũng rất khó sinh tồn được."

Mạch Sanh Tiêu nhắm mắt lại không nói gì.

Tương tư nói ra nói như vậy, nhưng trong lòng Sanh Tiêu lại không hề trách cứ chị mình. Chị ấy nói rất đúng sự thật, huống chi chính mình con mắt

nhìn không thấy, đi đâu kiếm việc cũng sẽ không có người thuê.

Mạch tương tư làm náo loạn một hồi lâu như vậy, hơn nữa uống thuốc, rất nhanh đi đi vào giấc ngủ.

Sanh Tiêu lăn lộn khó ngủ, kí ức trong bờ biển dần dần từng mảng từng mảng

hiện lên trong đầu cô, cô càng không ngủ được, bên tai là tiếng thở đều

đều của Tương tư. Cô lặng yên đứng dậy, bám vào vách tường đi ra khỏi

phòng Tương Tư.

Cô cẩn cẩn thận thận đi sát sát vách tường đến

chiếc đàn dương cầm ngồi xuống, hai tay đặt ở bên đùi, nhưng lại không

có ý muốn đánh đàn.

Dì Hà đang ngủ say, nhưng lại cảm thấy cực kỳ khát nước , bà cầm cái chén đi ra rót nước, mơ hồ trông thấy phòng

khách có bóng người, bà sợ hãi kêu lên một tiếng," Ai a?"

Mạch Sanh Tiêu sợ bà lớn tiếng đánh thức Tương tư, vội vàng đáp," di Hà, là tôi."

" Mạch tiểu thư?" dì Hà đi về phía âm thanh vừa nghe thấy, quả nhiên thấy Sanh Tiêu ngồi ở đó," Cô làm sao vẫn chưa ngủ vậy?"

" Tôi ngủ không được."

Dì Hà cũng không thấy lạ, gặp loại chuyện này ai còn có thể ngủ được?"

Mạch tiểu thư, cô đừng như vậy, thân thể của cô bây giờ cũng không được

khỏe *, có chuyện gì, ngày mai rồi nói sau."

Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, cơn buồn ngủ cũng không có, cô cuộn hai chân lại rồi ôm lấy,

dì Hà lúc này mới thấy rõ ánh mắt của cô sưng đỏ đến khủng khiếp," Cô

cũng đừng buồn quá."

" dì Hà, dì đi ngủ trước đi."

Hải bối nghe được động tĩnh liền chạy tới, cũng không náo loạn mà chỉ yên lặng ngồi bên chân Mạch Sanh Tiêu.

Kỳ thật, dì Hà thấy cách làm của Tương tư cũng có chút khó hiểu, từ sau

khi cô ta trở lại Hoàng Duệ ấn tượng, dì Hà liền muốn giúp cô ta thay

giặt quần áo, quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm mặc ở trên người, lại là quần

áo mùa hè, người khác thấy cũng không thể thoải mái.

Còn có một việc nữa, chỉ là dì Hà không thể xác định.

" Mạch tiểu thư......"

" Làm sao vậy?"

" Có chuyện tôi cũng không biết có phải chính mình bị hoa mắt hay không, nhưng tôi nghĩ, hay là cứ nói cho cô biết ."

" Chuyện gì thế?"

Dì Hà bưng chén nước nhớ tới chuyện đêm đó," Tôi nhớ rằng, lúc Tương Tư về thì tôi đang ngủ, sau đó nghe được tiếng chuông cửa, tôi đi ra ngoài

xem thì đã nhìn thấy cô ấy nằm trên mặt đất. Tôi liền đem cô ấy từ mặt

đất lên xe lăn...... Tôi, tôi nhớ rằng cô ấy lúc ấy đúng là rất thảm

thương, quần đều rách, nhưng nửa người trên của cô ấy cũng không có

nhiều vết thương như vậy, tôi lờ mờ có thể nhớ rõ, áo của Ttương tư cũng không có bị xé thành như vậy."

Mạch Sanh Tiêu chau mày," dì Hà , dì muốn nói cái gì?"

" Tôi cũng không có ý gì, tôi chỉ là đem chuyện lúc ấy tôi trông thấy nói cho cô biết, Tương tư sau khi trở về liền nằm ở trên giường một bước

đều không có rời đi, nói thật, về sau khi tôi trông thấy những vết

thương kia trên người cô ấy tôi cũng thấy hoảng sợ."

" dì Hà, tôi không muốn nghe những lời nói suy đoán đó, dì có thể xác định sao?"

Sanh Tiêu nói ra những lời này thì tiếng nói bất tri bất giác đang run

rẩy.

" Mạch tiểu thư, cô cũng nghĩ xem, tôi rất muốn đem cô ấy

tới bệnh viện trị thương, nhưng cô ấy kiên quyết không chịu đi bệnh

viện, tôi cũng không dám, tôi đẩy cô ấy vào nhà , về sau còn cố ý xem

qua, trên đùi cô ấy là 3 vết thương, bởi vì tróc da, cho nên chảy rất

nhiều máu. Nhưng tôi chẳng nhẽ lại không biết cái gì gọi là vết thương

bên ngoài, cho nên Tương tư sống chết không chịu đi bệnh viện, tôi thì

không miễn cưỡng cô ấy." Dì Hà càng nghĩ, lại càng thấy kì lạ, chỉ là

chỗ không nghĩ ra, bà cũng không biết đó là gì.

Mạch Sanh Tiêu

khi tắm cho chị mình sờ qua những miệng vết thương kia, là ba cái lỗ

hổng rất lâu. (Con mẹ Tương Tư này tự rạch đùi mình. @@~)

" Không thể nào,"cô lắc đầu," Nếu quả thật như như lời dì nói, vết thương trên người chị tôi sao lại nặng như thế được?"

Hà di đứng ở trước khung đàn dương cầm, không nói gì.

Bà tất nhiên không dám nói bà nghi ngờ là Mạch tương tư chính mình rạch đùi mình.

Sanh Tiêu cũng không dám đi nghĩ sâu về vấn đề đó, cô tìm không ra lý do

Mạch tương tư làm như vậy, lời dì Hà cũng chỉ là hình như.

"dì

Hà, tôi biết dì là muốn tốt cho tôi, nhưng có một số việc......" Sanh

Tiêu ngừng lại rồi không có nói ra," Chị của tôi sẽ không thể nào tự làm thương chính mình, tôi nghĩ, là dì lúc ấy sợ quá nhìn lầm rồi."

Dì Hà nghe vậy, Mạch Sanh Tiêu đã không tin, bà cũng chẳng hà tất gì đi

làm kẻ ác," chắc đúng thế, Mạch tiểu thư, cô nghỉ ngơi sớm chút nhé."

Cửa phòng Tương tư đang he hé mở một đoạn, câu chuyện vừa rồi tất nhiên

Tương Tư đã nghe thấy hết, bên môi ả bật cười lạnh, nhẹ khép lại cửa

phòng.

Sanh Tiêu hướng về phía dì Hà ," Vâng, dì cũng ngủ ngon."

Bà bước qua mặt Sanh Tiêu, trong phòng khách đèn điện đều tắt hết , chỉ có duy nhất anh đèn chiếu từ vườn hoa xuyên thấu qu