
ó nàng cứng rắn đi bên cạnh Chu phu
nhân mới có thể gặp tai họa này.
Từ đó, Chu Duẫn Can bắt
đầu cùng Doãn Tâm Đường ra vào một đôi, ngày đầu tiên thấy mặt Lâm Miểu Miểu về sau
hắn cũng không qua thăm nàng nữa, Doãn Đường Tâm thuận lợi trở thành mĩ nhân đệ
nhất trong cảm nhận của hắn.
Tại “lãnh cung”!
“Thật sự người vong tình a! Tuy rằng hắn là đại ca của
ta.” Buồn uống rượi, Chu Thiếu Cương có chút cả giận nói: “Luôn miệng nói hắn
yêu nhất Lâm biểu muội, nhất định phải cưới nàng làm vợ, dùng hết khả năng sủng
ái nàng, như thế nào…Trên mặt mới có một vết sẹo, hắn lại thành thế này? Như
vậy, yêu của hắn rốt cuộc là thế nào? Các người…Các người ai có thể nói ta
biết?”
Tống Trì thực khó chịu hắn mang theo hai bầu rượu
không mời mà đến, cũng không biết tự chuẩn bị đồ nhắm, ngữ khí ác liệt đáp lại
nói: “Hắn vốn chính là cái loại người này, ngươi có cái gì ngạc nhiên?”
“Đúng vậy! Ta không nên ngạc nhiên.” Chu Thiếu Cương
rót xuống một ly rượu to, lấy tay áo lau lau vết
rượu bên môi. “Đại ca điểm này rất giống cha, miệng nói yêu muốn chết, kỳ thực
yêu chính là bề ngoài nữ nhân, chỉ cần bề ngoài già đi hoặc bị tổn thương, yêu
của hắn tự nhiên cũng liền biến mất, thật sự đáng buồn!”
A Kim vặn xoắn mi, xem biểu cảm sầu não Chu tam
thiếu.“Ngươi thích Lâm cô nương, đúng hay không?”
Chu Thiếu Cương không tự giác tránh đi mắt, không trả
lời.
Tốt lắm, đáp án rất rõ ràng. Bởi vì Chu Duẫn Can
chưa thành hôn, cho nên mọi người đều mong chờ có thể làm thiếu phu nhân, càng
đẹp càng có cơ hội, tự nhiên liền xem nhẹ Chu Thiếu Cương, bao gồm mẹ ruột của
hắn.
“Chu tam gia, khuyên ngươi một câu, sớm đi sớm hảo.
Đừng ở trong này than vãn.” A Kim thành tâm nói. Ngay cả nàng cũng không hiểu
được, gia đình có thể có bao nhiêu bí mật hắc ám?
Chu Thiếu Cương trong khoảng thời gian ngắn bị lời của
nàng làm ngây ngẩn cả người. Đây là tiểu nàng dâu A Kim sao?
Tống Trì không cho hắn suy nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói:
“Thiếu Cương huynh, ngươi say.” Sau đó điểm huyệt của hắn, để hắn ghé vào bàn
mà ngủ.
Đúng lúc này, “Xuy” một tiếng cười mỉa vang lên, chỉ
thấy Vương Chi Thiết và Quách Thanh Thanh đi vào.
“Ngươi hôm nay tai mắt thật linh mẫn.” Giễu cợt Tống
Trì còn ai ngoài thiên địch Quách Thanh Thanh.
“Bang chủ, bang chủ phu nhân.” A Kim mi vi chọn, nhếchmôi,
tin tưởng khi thấy hai người đại biểu chân tướng đã sắp lộ ra. “Đối phương lại
động thủ, hơn nữa thủ pháp thực kín đáo......”
“Ta biết, Tô Châu trong thành đã lan truyền ồn ào
huyên náo.” Vương Chi Thiết mâu quang trừng định, làm cho người ta mười phần
tin cậy.
“Hơn nữa chúng ta giành trước một bước ngăn cản một vi
kịch khác nha!” Quách Thanh Thanh dung
nhan xinh đẹp nổi lên cười. Nàng thích nhất là “thấy việc nghĩa hăng hái làm”.
Tống Trì hừ lạnh. “‘Chúng ta’? Mọi người trong lòng
biết rõ ràng, nếu nói có ai có thể kịp thời ngăn cản bi kịch phát sinh, xác
nhận là công của bang chủ, Vương phu nhân ngươi chỉ có phần cổ vũ phần đi!”
Không châm biếm nàng, răng hắn thật ngứa.
“Tống Trì!” A Kim khiển trách.
“Không sai, không sai.” Quách Thanh Thanh thái độ
khác thường gật đầu đồng ý, nàng đã làm nương, tu dưỡng tốt hơn nhiều, loại thù
hận nhỏ này có thể ghi trong não. “Ta là dựa vào tôn vinh của phu quân, nhờ vào
phúc khí của Thiết ca. A Kim thì tốt rồi, sau này sẽ gả cho đại sư huynh Hồ
Ngưỡng Chân, người thừa kế Huyền Ưng Bảo! Sau đó chẳng phải phu xướng phụ tùy
sao!”
Một quả bom tung ra, quả nhiên oanh tạc bọn họ choáng
váng, nhất là Tống Trì, ánh mắt trở thành thâm thúy, thu hồi tâm tình vui đùa.
“Ngươi làm sao có thể biết -- Hồ Ngưỡng Chân” Hắn dừng
một chút, tên này, có bao nhiêu lâu hắn chưa kêu ra miệng? “Hắn không có khả
năng thừa kế Huyền Ưng Bảo, ngươi nghĩ sai rồi.”
“Ta biết ngươi sợ hãi cái gì?” Quách Thanh Thanh như đã
định liệu trước. “Không sai, Thiết ca nhận được bồ câu đưa tin, nói Hồ Ngưỡng
Chân phái người tới giúp tổng đàn, cho thấy muốn tiếp Thẩm Bái Kim tới Huyền
Ưng Bảo thành thân.”
Tống Trì nhất thời sắc mặt đại biến, trợn to mắt.
“Không có khả năng --” Hắn nhìn về phía A Kim, phát hiện nàng xuất thần.
A Kim không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nhét đầy
một cỗ buồn bực.
“Các ngươi thế nào? Rất kinh hỉ đi!?” Quách Thanh Thanhmắt
đẹp khẽ chớp. “Hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân là gả cho một lang quân như ý,
tin tưởng ngươi sẽ chúc phúc cho sử tỉ của mình đi!”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tống Trì giống con dế mèn nhảy
dựng lên, kêu to.
“Ân hừ! Kia không phải do ngươi.” Thanh Thanh lại khẽ
hừ một tiếng. Hơn nửa khắc, Tống Trì uể oải không nói ra lời, muốn mắng cũng
mắng không ra nguyên cớ.
Quách Thanh Thanh mặc dù
đáng giận, nhưng là chưa nói sai, hắn cùng với A Kim trong lúc đó, cái gì cũng
không phải.
“Phu nhân, ngươi đừng chọc A Trì, việc của ta không
đáng thảo luận, xử lí xong việc này rồi tính sau.”
“Vì công quên tư, rất giỏi.” Quách Thanh Thanh phun
cái lưỡi. Yêu thương nữ nhân như vậy thực vất vả nha, ngốc Tống Trì!
Tống Trì hai tròng mắt kết dày băng sương, cứng rắn
ứng thanh. “Đúng vậy