XtGem Forum catalog
Chọc Giận Thục Nữ

Chọc Giận Thục Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322173

Bình chọn: 7.5.00/10/217 lượt.

h

huống nguy cấp nhất, Thẩm hồng lại nguyện ý chìa tay giúp đỡ, cừu hận

cùng ân tình khiến trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nói gì.

“Đừng nói gì nữa, số tiền này dùng để cứu mạng Ngạc Nhi.” Thẩm hồng

cầm tay Mật Nhi, vỗ vỗ khuôn mặt cô. Hai người đang nói chuyện, không

phát hiện ra một thân ảnh cao lớn đang lặng lẽ đi tới ngoài cửa.”Lại

nói, số tiền này cũng là của em, đây là quản lý Trần cho, là thù lao đêm qua. Đúng rồi, em có thể đi tìm gã, gã sẽ nguyện ý cho em tiền.”

“Mama. . . . . .” Mật Nhi thống khổ lắc đầu, không cách nào nói thành lời.

thân thể cao lớn ngoài cửa, bởi vì nghe thấy lời của Thẩm hồng mà từ từ cứng ngắc. Trong mắt anh ban đầu nóng nảy thối lui, thay vào đó, là

lạnh như băng làm người ta không rét mà run, một nụ cười châm chọc lãnh

khốc, khiến anh giống ác ma địa ngục.

Anh đứng ở ngoài cửa, nghe Thẩm hồng nói, cười lạnh đùa cợt mình lúc trước nghĩ ngợi quá nhiều. Anh cất bước đi vào trong phòng, mắt nhìn

Mật Nhi.

Mật Nhi nhìn thấy anh cũng hơi ngạc nhiên. Cô thật sự không ngờ sẽ

gặp lại Lôi Đình, hơn nữa, sau chuyện đó, anh tựa hồ có chút thay đổi,

càng trở nên bén nhọn, càng thêm nguy hiểm, cặp mắt sắc bén giống như

muốn bắn thủng cô.

“Lôi tiên sinh?” Thẩm hồng hô nhỏ một tiếng, hiển nhiên bị Lôi Đình

hù sợ. Nhìn thấy khuôn mặt Mật Nhi tái nhợt thì trong tình cảm người mẹ

trong cơ thể làm bà dũng cảm ngăn trước mặt Mật Nhi.”Lôi tiên sinh, xin

lỗi, Mật Nhi mệt mỏi, với lại đây là phòng riêng của Mật Nhi, khách

không thể bước vào.”

“Đi ra ngoài.” Anh nhàn nhạt nói, trong giọng nói lại uy nghiêm vô hạn.

“Không, Lôi tiên sinh, ngài không thể như vậy ——”

“Tôi không nói lần thứ hai.” âm lượng không đề cao, nhưng ánh mắt

khiến người ta sợ hãi. Không người nào dám tiếp xúc tầm mắt của anh,

giống như cặp mắt tử thần, chỉ cần nhìn lên một cái, sẽ nhìn thấy tư thế chết đáng sợ nhất.

Thẩm hồng cắn răng, vẫn còn cậy mạnh .

Mật Nhi đẩy Thẩm hồng ra, mỉm cười trấn an bà.”Mama, đừng gấp gáp,

chị ra ngoài đi, em không sao.” Mặc dù trong miệng Mật Nhi nói như vậy,

nhưng thật ra thì cô cũng không có nắm chặt nửa phần. Trước mắt là Lôi

Đình, đó là một loại lãnh khốc vô tình, làm bản năng cô cảm thấy sợ hãi.

Thẩm hồng gật đầu đi ra ngoài, trước khi đi vẫn chưa yên tâm liên

tiếp quay đầu lại. Chẳng qua là khi bà bước ra cửa phòng thì cửa bỗng

dưng bị Lôi Đình đá một cái, nhanh chóng khóa trái.

“Bây giờ, chỉ còn lại chúng ta.” Anh mỉm cười, nụ cười kia mang theo nguy hiểm, trừng mắt nhìn hai mắt của cô, trong có khát máu mong đợi.

Tầm mắt của anh rơi vào vali trên bàn, nhẹ mở ra, nhìn thấy xấp tiền thì ánh mắt kia sắc bén cơ hồ có thể giết người.

“Tôi còn nhớ, cô nói cho tôi biết, cô bị người hạ dược, cô vô tội,

tiền bạc cũng không phải là thứ cô muốn.” Anh lấy số tiền kia, dùng đầu

ngón tay khuẩy, rất nhanh, trong phòng bay đầy tiền mặt.

Mật Nhi trầm mặc, không nói lời nào nhìn anh, biết trong động tác của anh có vũ nhục thâm sâu nhất.

“Tôi thật sự là ngu, vẫn tin cô! Thật sự cô diễn rất cao minh, trong phòng ngủ, cô nói mình bất đắc dĩ thì tôi hoàn toàn tin, trong nháy mắt đó tôi đã nghĩ mình thật đáng chết. Vậy mà, không ngờ được, thì ra là

đây là một vở kịch, cô cũng không vô tội, số tiền này còn rơi vào trong

tay của cô. Cô rất thông minh, hiểu được thể nào la thả dây dài câu cá

lớn, nếu tôi không tới đây, nói không chừng sẽ thật sự tin cô vô tội,

sau đó chấp nhận cô chèn ép.” Lôi Đình nâng lên khóe miệng, lạnh lùng

nói.

“Không, chuyện không phải như anh nghĩ, thật sự tôi không biết.

Nhưng mà, tôi cần tiền, em gái tôi đang gặp nguy hiểm, tôi phải kiếm đủ

tiền ——” Mật Nhi giơ tay, tuyệt vọng nhìn anh. Cô chỉ có thể giải thích, nhưng ánh mắt anh lạnh như băng như vậy, làm sao tin cô? Lòng của cô từ từ chết đi, đồng thời, cô cũng biết cho dù bây giờ cô không muốn gặp

lại anh, anh cũng không bỏ qua cho cô.

“Câm mồm !” Lôi Đình phẫn nộ quát, đột nhiên đưa tay chế trụ cằm cô, dùng sức bóp lấy, khiến cho cô đau muốn rơi lệ.”Đừng diễn vở kịch nhàm

chán nữa, mẹ bệnh nặng, em gái gặp chuyện, những thứ này đều là lí do để ả đàn bà chốn trang hoa dùng để lừa gạt đàn ông. Giống như tối hôm qua, tôi đã nói cho cô nghe rồi, đừng diễn trò với tôi, tôi sẽ cảm thấy chán ghét.”

“Lôi Đình, làm thế nào anh mới chịu tin tôi?” Cô lẩm bẩm tên anh,

trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng. Người đàn ông này là người cô hâm mộ, anh đạt được thân thể cô, mà cô lại hoàn toàn không biết gì về anh.

“Tin cô? Mật Nhi xinh đẹp à, cô không đáng giá để tin tưởng.” Anh

tàn nhẫn nói, trơ mắt nhìn ngọn lửa cuối cùng trong mắt cô bị dập tắt.

Thân thể của cô không tự chủ được phát run, cảm nhận được sự tức giận trên người anh đáng sợ cỡ nào.

“Lôi Đình, tôi chưa từng gạt anh.” Cô từ từ nói, mặc dù biết mình nói cái gì nữa đều vô dụng, bởi vì anh đã định tội cô rồi.

trong mắt Lôi Đình tức giận càng sâu. Nếu như cô thản nhiên nhận

tội, hoặc giả anh sẽ không tức giận như vậy, nhưng cô lại lần nữa bày ra vẻ mặt vô tội, ánh mắt kia dịu dàng luôn có thể khiến đau nhói tim anh. Anh thống