XtGem Forum catalog
Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi

Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322715

Bình chọn: 7.00/10/271 lượt.

c mở, đan

xen với âm thanh lật tài liệu, từng trang từng trang, còn có tiếng đặt

chén trà trên bàn thủy tinh. Trong đêm khuya, âm thanh trong phòng khách không ngừng vang.

Ngoài cửa sổ 1 mảng tối đen, đồng hồ trên trên tường nhảy từng giây từng phút, chén trà đặt lên hạ xuống thêm vài lần.

Người mệt mỏi ngồi trên sofa đã bắt đầu buồn ngủ, đang ngồi bất tri bất giác chuyển thành nằm xuống.

Tivi vẫn còn truyền tin, nhưng

thiếu đi thanh âm của tài liệu, tiếng lật giấy cùng tiếng của chén trà

chạm vào mặt bàn. Bỗng chốc tất cả đều trở nên tịch mịch.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời thong thả tràn vào phòng, một ngày mới đã tới.

« Linh… »

Tiếng chuông điện thoại đột

nhiên vang lên có vẻ rất khẩn cấp, nháy mắt Chi Yên bị giật mình bất ngờ nhổm người tỉnh dậy, suýt nữa thì ngã khỏi sofa.

Nàng vội vàng ổn định lại chính

mình, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa hồ không rõ đã có chuyện gì xảy ra,

hiện giờ mình đang ở nơi nào, bỗng tiếng chuông điện thoại tiến thẳng

vào tai làm nàng quay đầu lại, bây giờ mới hiểu rõ mình đang ở đâu đang

làm sao.

Nàng rướn người khỏi sofa, nhanh tay nhấc ống nghe lên.

« Alo ? » Sao họng nàng có vẻ đau đau nhỉ ?

« Alo ? Cho hỏi có Quan Chi Yên tiểu thư ở đó không ? » Giọng nói đầu dây bên kia hơi do dự.

« Tiểu Lí hả ? » Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

« Quan tỷ ? Là ngươi à ? Sao

giọng của ngươi có vẻ kì vậy, không giống như thường ngày, ta còn tưởng

mình gọi nhầm số. » Tiểu Lí nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

« Họng có hơi không thoải mái. » Nàng bâng quơ giải thích 1 cách nhẹ nhàng « Sao ngươi lại gọi điện

thoại đến đây, có việc gì sao ? »

« Quan tỷ, không phải ngươi đã

quên buổi hẹn với Lưu tiểu thư lúc 10 giờ đó chứ? Vị kia đã gần tới rồi, mới nãy còn gọi điện hỏi đường đi như thế nào ? »

Chi Yên nghe vậy nhanh chóng nhìn về phía đồng hồ trên tường, chỉ thấy nó đã gần điểm 10 giờ.

Trời ơi, gần 10 giờ rồi !

« Tiểu Lí, trước tiên ngươi giúp ta đón tiếp Lưu tiểu thư 1 chút, trong vòng 30’ nữa ta sẽ có mặt. »

Nàng nói thật nhanh rồi gác ống nghe, nhảy khỏi sofa bằng 1 tốc độ nhanh nhất, thu dọn hết các giấy tờ tài liệu trên mặt bàn, sau đó xoay người

bước nhanh về phòng ngủ.

« A ! » Bởi vì quá luống cuống

chân tay, đột nhiên ngón chân nàng đá vào chân bàn, hại nàng thống khổ

ngồi xổm xuống,khuôn mặt vặn vẹo biến sắc.

Nàng cúi đầu nhìn ngón chân của mình, chỉ thấy móng chân đã bị bật ra, bắt đầu chảy máu.

Đau quá !

Nàng nhịn không được rơi lệ, nhanh chóng với tay lấy mấy tờ khăn giấy gần đó, ra sức chặn miệng vết thương.

Còn có vị khách đang đợi nàng,

nàng phải nhanh chóng tới công ty mới được. Tự nhắc nhở mình, sau đó lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, tự buộc mình phải bước nhanh về phía

phòng ngủ.

Nhanh nhẹn thay quần áo, đeo túi xách lên, nàng đổi chân lao nhanh ra khỏi nhà, lại phát hiện chính mình chưa gọi taxi.

Bỗng chốc hốc mắt đỏ lên rồi bị nước bao phủ làm mờ, nàng giận mình đã quá vô dụng, thật sự tức giận tức giận…

Nhưng cho dù có như thế thì nàng cũng không có thời gian để vô dụng nữa vì có người đang chờ nàng.

Vừa nhấc cái chân đau bước đi vừa lau nước mắt, nàng tiến tới đường lớn, nơi đó chắc sẽ bắt được taxi.

***

Đã 10 ngày rồi, tại sao nữ nhân

kia ngay cả di động cũng không gọi cho hắn, nàng thật sẽ như vậy hay

sao ? Thật sự là làm hắn tức chết a !

Ba ! Tiếng bút máy bị bẻ gãy trên tay, nó như muốn trả lời thay cho câu hỏi của hắn.

Cho dù hôm nay có cảm thấy tệ đi chăng nữa thì cần gì phải hại tới mấy cây bút máy vô tội ? Cho dù công

ty lại kiếm tiền để mua bút máy thì với tốc độ phá hoại như thế cũng có

thể sẽ không làm cho công ty xuống dốc mà chỉ tự làm mình mệt thôi a.

Không thể cứ như vậy mãi được.

Tiểu Trần cùng Dương Tử liếc mắt nhìn nhau 1 cái, đồng thời trong mắt của đối phương đã thấy quyết tâm [dìm thuyền đập nồi'>*? (* :thành ngữ xuất hiện từ mệnh lệnh đập nồi nấu cơm và dìm thuyền sau khi đã qua sông đi cứu Triệu của Hạng Vũ. Câu này nói lên ý định quyết tâm tiến về phía trước để tử chiến chứ không chịu lùi lại phía sau. Vận dụng rộng

hơn, “tình cảnh dìm thuyền đập nồi” là tình cảnh chỉ còn cách tiến chứ

không còn đường lui)

Bọn họ không hẹn mà cùng nhau

đẩy ghế đứng dậy, sau đó cùng bước về phía người đang có tâm trạng tích

tụ suốt 10 ngày qua, làm cho bọn họ đi theo lão đại mà trong lòng run sợ suốt mấy ngày nay.

« Lão đại. » Dương Tử lên tiếng.

Tề Sóc quay đầu nhìn về phía 2 người bọn họ « Có chuyện gì ? »

« Ngươi liền đi nhận sai, xuống nước được không ? » Dương Tử hỏi.

Tề Sóc giận dữ trừng mắt lạnh băng.

« Đã qua 10 ngày rồi, nếu ngươi

cứ tiếp tục như vậy, không cẩn thận thì đại tẩu chia tay thật thì sao,

sau đó thì sẽ bắt đầu có người theo đuổi a. » Tiểu Trần nhìn hắn nói.

« Nàng dám ! » Tề Sóc đột nhiên thốt ra.

« Vì sao không dám, cả 2 người

đều đã [chia tay'> rồi không phải sao ? Vì sao nàng ấy lại không thể có

bạn trai mới chứ ? » Tiểu Trần giải thích.

« Đó là giả ! »

« Nhưng đại tẩu đâu có biết đó

là giả, hơn nữa đã qua 10 ngày ngươi không quan tâm tới nàng, nàng ấy sẽ cho đó là giả