
g sống để phiên dịch bảo vệ cái đống
năm xưa nợ cũ này đều là do sọ não bị cửa kẹp, Meteorcity cái nơi quỷ
quái kia...... Chết tiệt, có khi thật muốn một cước đá văng hết mấy
người, ông đây nhắm mắt làm ngơ một mình tiêu dao thế giới cho xong.”
Majo bỏ mũ rơm xuống, sau đó trực tiếp nằm soài ra đất, vứt mũ rơm lên mặt, một bộ không thèm nhìn tôi nữa.
Tôi thấp giọng cười hai tiếng, vẫn ngây thơ xấu tính như thế.
“Em còn cười được?” Majo bỏ mũ rơm ra, hung hăng trừng tôi một cái.
“Anh sẽ bảo vệ em mà? Vệ sĩ cả đời.” Tôi hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu cười nhìn hắn.
Majo sửng sốt một chút, đôi mắt dưới mái tóc quăn màu xanh không còn tối tăm nữa “Cái cá cược kia thật đúng là mệt lớn, nhóc quỷ chỉ biết chọc một
đống phiền toái, anh mà sơ sẩy một cái thì không phải bị người chém chết thì cũng bị em mệt chết, Miru, cái nơi Meteorcity kia chỉ có dã thú,
không có con người, em hiểu không? Không, em không hiểu, người không tự
thân trải qua thì không thể hiểu được Meteorcity, nó nhược nhục cường
thực, tranh đấu tàn nhẫn máu chảy đầm đìa, đó là một nơi mà em vĩnh viễn không thể sống được, anh tình nguyện em cả đời cũng chưa từng nghe qua
chữ Meteorcity này.”
Sắc trời chậm rãi tối, tôi đứng lên “Nhân
sinh luôn không thể lúc nào cũng như mong muốn, nhưng kế hoạch lần này
vẫn rất an toàn, có khi lúc em trở về cũng không được nhìn thấy
Meteorcity như thế nào đâu.” Theo kế hoạch của Harris bọn họ, hình như
là trực tiếp đến Ám, sau đó lại trực tiếp lên tàu bay trở về.
“Meteorcity có cái gì là an toàn đâu, đó là một nơi mà anh không thể chắc chắn rằng sẽ bảo vệ được em tốt, thôi vậy thôi vậy, coi như anh thiếu nợ em vậy,
nhưng hiện tại anh không muốn nhìn thấy em, vừa thấy em là cái thèm ăn
của anh liền giảm hơn nửa.” Majo cầm mũ chụp lên mặt, không sợ bị đâm
cột điện, cứ thế vừa đi vừa đưa lưng về phía tôi.
Tôi vươn ngón tay cọ cọ má, kỳ thật tôi cũng rất bất đắc dĩ mà, nhưng cám ơn anh nhé, Majo.
Mở cửa ra, tôi thay dép lê đi vào, nhìn thấy hắn ngồi ở trên sô pha, một
bàn tay chống má, chậm rì rì lật sách, ánh mắt hơi mở khiến mí mắt che
lấp đi màu mắt tối đen như mực, một loại màu đen mông lung không có tận
cùng.
Tôi nhìn thấy trong tay hắn có một lon bia đang uống dở,
tôi mua chúng làm gia vị, một bên đọc sách một bên uống rượu, thấy thế
nào cũng không phải một thói quen tốt.
Đi đến gần cầm lấy lon
bia, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, tôi lắc lắc cái lon trong tay tức giận nói
với hắn: “Không cho phép bụng rỗng uống bia, sẽ làm dạ dày bị bệnh. Còn
nữa, khi đọc sách không thể có thói quen ăn gì đó, sẽ làm bẩn trang
sách.”
Hắn khép sách lại, ôn hòa cười nói với tôi“Đã trở lại.”
“Ừ, cậu đói bụng chưa?” Gương mặt tươi cười thật đáng yêu, rất giống một cậu bé sáng sủa.
“Cũng bình thường.” Liệng sách sang núi sách bên cạnh, hắn nằm ngả ra sau,
vươn tay dụi dụi hai mắt “Hôm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.”
“Có vấn đề gì rất khó sao, khiến cậu suy nghĩ lâu như vậy?” Tôi đặt lon bia lên bàn nhỏ bằng thủy bình, khom người bắt đầu thu dọn núi sách bừa bộn trên sô pha, hm, lại nhìn thấy nhiều quyển lạ, là sách nhà ai? Xem xong thì trả lại cho người ta.
“Tôi suy nghĩ tôi cần cô cái gì?”
Thu gọn sách vào núi sách bên cạnh, tôi thuận miệng nói một câu “Vậy đã suy nghĩ cẩn thận chưa?” Chuyện này có gì mà phải nghĩ, chỉ có cậu mới phải suy nghĩ loại vấn đề ngốc nghếch này lâu như vậy.
“Chờ cô trả lời, tôi nghĩ cô hẳn là rõ ràng hơn tôi mới đúng.”
Tôi quay đầu nhìn thằng nhóc vừa ném vấn đề cho tôi, thấy hắn rất thảnh thơi cười nhìn tôi.
Cái tươi cười kia, thật nói không nên lời, nói giả thì không giống, chỉ là
khiến cho người ta thấy lạnh gáy, loại vẻ mặt này giống như đang nói cho tôi biết, nếu tôi không nói đáp án thì sẽ làm thế này thế này với tôi,
lần trước hắn uy hiếp thợ trồng hoa ở trang trại cũng là dùng kiểu tươi
cười này, tôi nói này, cậu quá nhàn phải không? Đây đâu phải là nan đề
tính chất thế kỷ chứ.
Tôi ngẩn người một hồi, mới ngồi vào sô pha bên cạnh hắn, tiếng chuông gió ngoài cửa kêu lanh canh, một thứ tiếng rất đẹp.
“Nói như thế nào đây, hẳn là bởi vì tôi coi cậu như người nhà đi.” Có cần
phải dùng ngôn ngữ để giải thích vấn đề hơi khó xử này không vậy, rất
nhiều chuyện chỉ cần thông qua cảm giác khi tiếp xúc nhau là được.
“Người nhà? Là cái gì?” Hắn tạm dừng một chút “À, là chỉ quan hệ huyết thống......”
“Không phải kiểu người nhà đó.” Tôi đen mặt đánh gãy lời nói của hắn, cậu đúng là rất nghiện sách “Mà dựa vào thích.” Do thời gian dài tích lũy cảm
tình thích, có thể giống như bạn bè, nhưng lại càng giống như là một
loại ỷ lại, thích, kiểu như người nhà với nhau.
Tôi ôm trán, bây giờ phải dạy cho một tên ngu ngốc cảm tình về những chuyện kiểu này
thật khiến bản thân khó xử, đừng quên tôi không hề có thiên phú giáo
dục.
“Thích sao? Người nhà là thân tình?” Hắn nhẹ che miệng “Vậy vấn đề này có liên quan gì đến chuyện tôi cần cô?”
Tôi nhịn không được cười rộ lên “Chính là bởi vì thích cho nên mới cần, đó
là đương nhiên.” Hàng xóm, bạn bè, người nhà, những quan