Polly po-cket
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210274

Bình chọn: 9.00/10/1027 lượt.

nào để thuyết phục thằng nhóc cáu kỉnh trước

mặt, một chút cũng không dễ làm đâu.

“Được không, cho tôi đi.”

Tiếp tục trông mong nhìn nhìn hắn, trong tay dùng chút lực túm túm góc

áo hắn, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu cực ngọt

Có thể giả bộ

đáng thương đến mức nào liền giả bộ đến mức đó, được rồi, kỳ thật sau

gáy tôi đã nổi da gà hết lên rồi, bạn cho là dễ học cách giả bộ cô bé

một mười lăm tuổi làm nũng lắm sao? Hơn nữa đối tượng làm nũng lại là

một thằng nhóc vị thành niên. Nhưng lại phát hiện ra, hắn đối với kiểu

làm nũng này không có cách, cho nên phương pháp này chưa bao giờ vô

dụng.

Hắn nhìn tôi một hồi, ánh mắt có vài giây tan rã, không biết thần trí lại bơi đi đâu, sau đó không nhẹ không nặng “à” một tiếng.

Xin hỏi “à” là ý gì, nhìn tôi giống như đang trông mong nhưng kì thực là đang dại ra tiếp tục nhìn hắn.

“Muốn đi thì đi đi.” Hắn vươn tay xoa xoa đầu tôi nói, thần thái dịu dàng,

sau đó quay lại chỗ ngồi, cầm lấy dĩa ăn của tôi tiếp tục bữa cơm chiều.

Tôi ngẩn người, thế là xong? Thằng nhóc này...... không lẽ không có lực

miễn dịch khi người khác làm nũng, hay là cho tới bây giờ chưa ai làm

nũng với hắn cho nên mới hoàn toàn không có sức chống cự?

Đột

nhiên rất muốn cười, buồn cười chết mất, cái tên tính cách tối tăm như

vậy lại có một mặt đáng yêu như thế, cười chết tôi mất.

Nếu tôi hiện tại cười ra tiếng thì nhất định hắn sẽ bóp chết tôi, tôi tin chắc chắn.

“Đúng rồi, đi Meteorcity tôi nên mang theo cái gì đây, những thứ cần cho dã

ngoại như lều trại, đèn pin, hộp thuốc gia đình?” Tôi lúc này mới nhớ ra nên chuẩn bị các thứ đồ cần mang theo.

“Lều trại?” Trong giọng nói của hắn có chút quái dị, sau đó lại không sao cả nói: “Cô không cần mang thứ gì.”

“Không cần sao?” Nói thế nào thì cũng là đi xa nhà, sao có thể không mang theo thứ gì.

“À.” Hắn nhẹ giọng cười, kiểu cười mang chút hả hê của trò đùa dai “Đúng vậy, cô chỉ cần mang theo tôi là đủ rồi.”

...... Sau đó, hành trình đi xa bắt đầu, kỳ thật không tính xa, ít nhất lấy lộ trình mà nói. (Toji: nó là hàng xóm thì xa cái gì =)))))) )

Tôi chưa bao giờ biết ở đằng sau phố Bối Bối còn có một con đường nhỏ,

chính xác mà nói là nơi phố số 13 và phố Bối Bối giao nhau có thể đi đến biên giới Esme.

Trên biên giới là cái gì? Là sa mạc yên lặng dưới ánh trăng, trên trời và dưới đất có chút không hợp nhau.

Thành phố Esme xinh đẹp ở đằng sau phố Bối Bối và phố số 13, dưới ngọn đèn

dịu nhẹ, thành phố cùng nơi yên tĩnh đầy cát vàng vẻ chết chóc này hình

thành một sự đối lập mơ hồ mà hỗn loạn, hư ảo không giống thật.

“Nếu không phải nên bảo tồn cái sa mạc này làm bình chướng, thì nó đã sớm bị đám thợ trồng hoa điên khùng kia của hiệp hội Green làm thành vườn hoa

rồi, chỉ cần là có thể trồng hoa chỗ nào là trồng luôn chỗ đó.” Majo

ngồi xổm trên cát, cầm một cái tăm đang xỉa răng, cà lơ phất phơ giống

hệt lưu manh.

“Là cây Hỏa cùng hoa hồng Tiểu Khả đi, thật đồ

sộ.” Ging tùy tiện ngồi bên cạnh Majo, cười có chút không tim không

phổi, dưới mái tóc con nhím là một mảnh vải dài buộc trên trán cùng màu

với chiếc áo choàng lôi thôi rộng thùng thình, trông anh ta rất có mùi

của dân du cư do bôn ba lâu dài.

“Hẳn là loại giống cây biến dị

sau các cuộc nghiên cứu của dân chuyên trồng hoa, cho nên có tính phòng

sa hóa rất mạnh.” Tôi nhìn bụi thực vật cao lớn chọc trời, chặn lại mọi

hạt cát ở ngoài biên giới thành Esme, hoa nở sắc lửa đỏ trông nhiệt tình hơn so với màu vàng của bão cát sa mạc. Tôi luôn cảm thấy tay nghề của

thợ trồng hoa hiệp hội Green thật thần kỳ, để làm ra một loại cây trồng

phòng sa*, xanh hoá vừa tươi tốt vừa sinh sống bừng bừng, không có bản

sự kinh người thì không thể làm được.

(Toji: * ‘phòng sa’ là phòng chống bị biến thành sa mạc)

“Khụ khụ.” Harris đứng ở một bên giả khụ hai tiếng, sau đó hơi hạ mắt xuống, nói : “Thằng nhóc này đến đây làm gì?”

Mizuno chống gậy chống, mỉm cười “Nếu Miru tin tưởng hắn, hắn gia nhập cũng không sao.”

“Hừ, tôi không tin tưởng hắn.” Majo trợn mắt nhìn sa mạc.

“Không nghĩ tới còn có một người tinh thông văn tự Tarian, đúng là một món quà không tệ trước khi rời khỏi.” Ging vui tươi hớn hở nói, giống như dù

trời có sụp thì anh vẫn vui vẻ coi nó làm chăn đắp mà cười.

“Văn tự cổ đại Babada và Nail, anh có dịch được không?” Tôi túm lấy màu đen

áo gió trên người hắn, lúc vừa đến là nhờ hắn ôm tôi đuổi kịp tốc độ của Harris bọn họ.

“Chỉ có Tarian là từng nghiên cứu, còn hai loại

văn tự kia thì tôi không tinh thông bằng cô, dù sao các cuộc khai quật ở Meteorcity có nhiều nhất là văn tự cổ đại Tarian, nếu không phải trong

tất cả sách cổ đều là Tarian thì tôi cũng sẽ không nghiên cứu sâu như

thế.” Hắn cười nói: “Sao thế, hối hận cuộc lữ trình này?”

“Không, nhưng nếu ba loại văn tự này anh đều tinh thông thì tôi đã có thể giao

công việc cho anh và về nhà, dù thế nào thì tôi vẫn là thành viên gây

cản trở, có thể nghỉ liền nghỉ.” có chút buồn ngủ, cái ôm của hắn vẫn

luôn rất ấm áp, bởi vì quá mức quen thuộc độ ấm cùng hơi thở này, cho

nên dù đang ở hoàn cảnh lạ l