
ồ đến kịch liệt nếu không rút
lui khỏi, toàn quân bị diệt cũng không phải không có khả năng.” Trong
đồng tử mắt của hắn in lại màu đỏ của lửa, nụ cười lạnh lẽo trên miệng
hắn dần dần hiện rõ, phỏng đoán không chút quan tâm.
Tôi ngẩn
người hai giây nhìn cái tươi cười của hắn đối với vụ nổ mạnh kia, sau đó vươn ngón tay cái cùng ngón trỏ đến cạnh hai má hắn bóp một cái, cái
cười của hắn bị tôi bóp làm cho biến mất, mặt than đáng yêu trầm mặc
nhìn về phía tôi.
“Về sau cậu đừng cười nữa, hoặc là cứ giả cười đi.” So với loại tươi cười vừa rồi của hắn, hắn giả cười còn có vẻ dễ
nhìn hơn, cho nên tôi rất nghiêm túc nói.
Hắn tiếp tục trầm mặc, sau đó nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tôi nghe ra một chút bất đắc dĩ trong
đó, giống như là bị hành động của tôi khiến hắn không biết phản ứng gì
mới tính là có vẻ bình thường.
Làm như không sao buông tayxuống, hỏi Majo đang vuốt tóc cách đó không xa “Mọi người không sao chứ.”
“Còn có thể có chuyện gì, cái tên Ging đầu óc không bình thường kia vừa nói
là nhìn thấy thứ gì đó thú vị liền trực tiếp nhảy tàu bay xuống,
Meteorcity có cái gì thú vị chứ, rác rưởi sao? Manuel, Harris còn có
Mizuno bọn họ cùng một bộ phận đội viên của tiểu đội mười bảy đáp xuống
tận bên kia rồi, vừa vặn cách mộ địa rất gần, bọn họ hẳn là đang đi đến
chỗ Touya, hiện tại đến lượt chúng ta có chút vấn đề nhỏ, hắc, chúng
ta...... hình như không cẩn thận rơi xuống đối diện chỗ Touya, cũng
chính là bên ngoài vùng bảo vệ của đội chấp pháp.” Majo ném mũ rơm lên
đầu, đứng dậy vươn vai.
Không khí rất kỳ quái, tôi bất đắc dĩ thầm thở dài, vươn ngón tay cọ cọ hai má “Bọn họ là nhân viên của Meteorcity sao?”
Cách chúng tôi không xa là một vài người trẻ tuổi ăn mặc kỳ quái khác nhau,
bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh nhìn chúng tôi ở giữa, gương mặt
chết chóc, cho dù những người này có mang khuôn mặt tươi cười, thì cũng
cười khiến cho người ta khó chịu.
“Ừ, hẳn là nhân viên của căn
cứ bên cạnh này, không có uy hiếp quá lớn.” ánh mắt hắn vô ba, tựa như
đang nhìn rác rưởi đầy hố đầy đất, lạnh lùng không chút tình cảm.
“Những người không thuộc diện chiến đấu rút lui khỏi đây trước, một nửa đội
viên đi theo.” tiểu đội trưởng tiểu đội mười bảy rút ra một cái súng lục màu bạc, tự nhiên thích ý dùng xoa xoa cổ tay áo gió “Quả nhiên vẫn chỉ có nơi rác rưởi quỷ quái này mới có thể khiến cho tôi sôi máu lên, lúc
trước, tôi đã ngồi xổm ở sở cảnh sát lâu đến mức sắp mốc meo thành cái
nấm dài rồi, số đội viên còn lại nghe này, lúc trước đại đội trưởng
Touya đã phân phó như thế nào? Là vô điều kiện loại bỏ hết thảy chướng
ngại phải không? Thật tốt quá, nói cách khác tôi chơi đùa như thế nào
cũng không sao cả, ha ha ha, mệnh lệnh, giết không tha, cấp bậc nhiệm
vụ: A ” Mười bảy cuối cùng hạ mệnh lệnh với giọng điệu rất trầm ổn, rất
lạnh.
Đội viên đội chấp pháp đồng phục màu xanh từ trạng thái phân tán rất nhanh tụ lại.
“Cố lên nhé, tôi không muốn đối phương kéo nhau đến đại bộ đội khiến tôi
phải mệt chết đâu, mười bảy, em phải cố gắng đấy, khiến cho biểu cảm dữ
tợn ở trên mặt em lưu vài nếp nhăn đi, ha ha ha.”
“Bang bang” Tiếng súng vang lên, sạch sẽ lưu loát âm ngoan bay vụt về hướng Majo.
Majo cười bước nhanh qua chúng tôi, tốc độ anh ta nhanh như gió, làm bay
loạn tóc trên trán tôi, giống như mấy viên đạn kia bay sát người mà qua
chỉ là một cái chào tạm biệt rất bình thường.
Tôi đối với phương thức chào tạm biệt của bọn họ, không nói được gì.
“Miru, chúng ta đi trước đi. đội chấp pháp của Esme luôn xử lý loại chuyện này rất tốt.” Hắn một bộ mấthứng thú, giống như đã nhìn quen lắm rồi, bình
tĩnh và không thèm để ý.
“À...... Ừ.” Tôi hơi do dự trả lời,
nhất thời không phản ứng kịp, sau đó hai mắt bỗng tối lại, là bàn tay
hắn đã bao trùm chúng lại, nhiệt độ hơi khô ráo.
“Những chuyện
này không thích hợp với cô, cô vốn không phải người của Meteorcity.” Hắn như đang dỗ đứa trẻ, câu nói này thậm chí không tính là một kiểu giải
thích. Sau khi nói xong, rất nhanh liền di chuyển rời khỏi, cho dù không nhìn thấy nhưng tôi cũng có thể biết rõ ngón tay níu lấy áo hắn đang
trắng bệch đến mức nào, đằng sau, một tiếng súng lại vang lên, một loại
trầm mặc âm u lạnh lẽo lan tràn, ngay cả cái ôm của hắn, tôi cũng không
cảm nhận được gì, chỉ thấy một loại tê dại đau đớn rất nhỏ bắt đầu từ
lòng bàn chân dâng lên tận óc, rõ ràng nhất chỉ có một tia ánh sáng qua
khe hở bàn tay của người đang ôm tôi, lòng bàn tay mang độ ấm như có như không.
Nơi này chính là Meteorcity sao?
Tôi than nhẹ
một tiếng, cuộc sống dù an nhàn đến mức nào thì cũng có một mặt tiêu
cực, cái huyết tinh không thể tránh này chưa bao giờ là chuyện tôi am
hiểu, quả thật đã quá lâu chưa thấy qua sự xung đột quan niệm giữa con
người tích lũy thành cừu hận, gây lên xung đột chém giết, trái tim bởi
vì nhất thời không chấp nhận được mà co rút đau đớn.
Đột nhiên,
tôi lý giải vì sao Harris lại đề nghị tôi nên tới Meteorcity một chuyến, không đơn giản là vì Ấm, Harris, khi ông mở miệng thẳng thắn với tôi ý
nghĩa tồn tại của