XtGem Forum catalog
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210343

Bình chọn: 7.00/10/1034 lượt.

phố Bối Bối, ông cũng đã tính để cho tôi tới nhìn

Meteorcity một cái sao? Có phải ông muốn cho tôi tự mình chính mắt chứng kiến cái tàn khốc của thành phố này, sau đó xác định tôi có tư cách làm một phần tử chân chính của phố Bối Bối hay không?

Đúng là...... loạn một phen, tôi cuối cùng chọn tin tưởng phố Bối Bối không có kinh

nghiệm trông trẻ, nếu không thì đã không bao giờ yêu chiều kiểu tự cho

là đúng như thế, nếu không thì đã một tay trực tiếp đẩy người ta xuống

vách núi đen để xác định cô có thể bay hay không, ngay cả việc chuyển

biến quá trình từ phi sự thực đến sự thực mà một chút uyển chuyển từ từ

cũng không có, Harris, tuy rằng tôi hiểu ông muốn tôi thành thục nhanh

chóng để không dễ dàng bị kẻ khác làm thương đến mình, nhưng nếu không

phải là tuổi chân chính của tôi hoàn toàn làm bạn bè đồng lứa với ông,

thì phương thức giáo dục này nhất định sẽ khiến một đứa trẻ bị dọa hỏng, hơn nữa ông thẳng thắn một chút thì sẽ chết sao?

“Không sao.” Hắn nhận thấy tôi không bình thường nên mở miệng nói, giọng nói ở trong gió thật mờ ảo không rõ.

“Ừ.” Tôi chôn mặt ở trong lòng hắn, tôi đương nhiên không sao, có sao thì đó sẽ không phải tôi, tôi phát hiện sau khi tới Meteorcity dù là Majo hay

là biểu cảm của Lance cũng đều thay đổi, sự tối tăm và lạnh lùng dần dần biểu hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, còn sự thả lỏng và mềm mại khi ở

Esme thì lại biến mất hầu như không còn, loại chuyển hoán này tự nhiên

như bản năng vậy.

Là vì... nơi này chỉ có “Dã thú”, không có ‘người’ sao?

Chút vị rỉ sắt lạnh lẽo chợt sát qua chóp mũi, tôi hơi nhíu mi, do dự vài giây mới kêu nhỏ “Lance.”

Hắn nhẹ ừ một tiếng.

Tôi mãi sau mới mở miệng, có chút nói lắp “Tôi có chút...... có chút muốn

nôn.” Ngực hơi nghẹn lại, đầu choáng váng vô lực, thật sự rất có lỗi,

tôi đã rất cố gắng khắc chế nhưng không có cách nào bắt thân thể thích

ứng với tốc độ của các phương tiện giao thông ngoài xe đạp.

Hắn

trầm mặc một hồi, bởi vì đôi mắt bị bắt khép lại cho nên tôi không biết

biểu cảm lúc này của hắn, mãi sau mới nghe thấy giọng nói có chút ý cười của hắn truyền đến “Say xe rốt cuộc là cảm giác như thế nào? Tôi kỳ

thật rất muốn biết.”

Đến lượt tôi không nói được gì, tôi nói

này, cậu nhàn rỗi lắm sao? Vấn đề này có cái gì hiếu kì chứ? Hơn nữa cái khẩu khí muốn khoe ra rằng mình không bao giờ say xe của cậu rất đáng

đánh đòn.

“Nếu... nếu cậu còn tiếp tục chạy như vậy thì cậu...

cậu rất nhanh sẽ biết.” Sắc mặt của tôi nhất định là vừa tím vừa trắng,

rất muốn nôn.

Hắn lập tức dừng chân, không đợi tôi bình ổn sự

khó chịu xuống, chợt nghe thấy hắn dùng giọng điệu ôn hòa vừa nghe là

biết muốn lừa gạt người, rất “sung sướng” nói: “Không rũ bỏ được sâu

thật là phiền.”

“Hừ, Meteorcity vẫn vậy, tôi phỏng chừng dù có

qua một, hai ngàn năm nữa, nó sẽ vẫn hoàn toàn không có biến hóa, à

không, rác rưởi sẽ trở nên càng tiên tiến đầy đủ hết, nhưng người lại

vẫn sẽ não tàn như cũ.” Giọng nói của Majo bình tĩnh, đạm mạc tùy ý.

Majo luôn luôn chạy bên cạnh tôi sao, nhưng tật xấu hay ồn ào huyên náo của

anh ấy hắn hình như đã thiếu tám phần, còn hai phần còn lại thì mở miệng cái là châm chọc khiêu khích, Majo như vậy, khiến cho tôi cảm thấy có

chút xa lạ.

“Bốn.” Majo đếm.

“Năm.” Hắn lạnh nhạt xác định.

“Vậy tôi phụ trách bốn, cái thứ năm cho anh.” gian kế của Majo thực hiện

được, anh nói “Năng lực của cái thứ năm cũng không tệ lắm, hẳn sẽ làm

nhân đặc thù của nhà chúng tôi bị thương, anh đưa Miru đây.”

Hắn rất nhanh lui về sau, hình như là Majo xông lại, không, là bổ nhào vào, tôi nghe thấy tiếng Majo phát điên “Thằng nhóc chỉ biết ăn cơm không,

có giỏi thì đừng siết lấy Miru làm con tin, chúng ta một đấumột.”

“Thằng nhóc chỉ biết ăn cơm không?” Hắn có chút khó hiểu lẩm bẩm.

Tôi giật giật khóe miệng, hắn còn chưa biết ngoại hiệu của hắn ở phố Bối

Bối, ngoại hiệu này thật đúng là cái khiến cho người ta không biết nên

khóc hay nên cười.

“Một đấu một? À, phố Bối Bối mấy người dùng

cả một con phố một mình đấu với một mình tôi sao?” Hắn không so đo nhiều với cái ngoại hiệu này, chỉ là trong lời nói mang theo vài phần

tràophúng.

“Quần ẩu là mỹ đức, đoàn kết là lực lượng, châm ngôn

này được treo trên thư phòng ông già Harris không biết bao nhiêu thập

niên, truyền thống tốt đẹp như thế, làm tiểu bối sao có thể không kế

thừa, không quần ẩu chính là không tôn trọng tiền bối và có lỗi với đời

sau, phố Bối Bối chúng tôi chính là một con phố tôn lão yêu ấu như thế,

aiz!” Majo cực kỳ hợp tình hợp lý nói : “Có điều kiện không quần ẩu

chính lẽ đồ ngu ngốc.”

“Quả thực, nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm quyết địnhnhư vậy.” Hắn rất nghiêm túc đáp.

Tôi không nói được gì lại run rẩy khóe miệng, làm một thành viên của phố

Bối Bối nghe thấy một thành viên khác đang tán tụng truyền thống tốt đẹp của phố Bối Bối nhà mình vì sao lại thấy kỳ quái chứ, một loại cảm giác cực kỳ ngượng ngùng, hơn nữa mấy người đứng ở đây chẳng lẽ cũng chỉ là

vì tán gẫu chuyện quần ẩu là “Truyền thống mỹ đức” đã lâu của lịch sử?

“Này, tôi nói anh có trả