
ên lặng nhìn mu bàn tay hắn có một đường vết thương nhỏ bị
mảnh vụn sắc sượt qua, tuy rằng đây cũng là vết thương, nhưng ý của hắn
và ý của tôi không cùng một khái niệm. Tôi lục túi quần, lấy ra băng dán OK có dán hình đóa hoa, xé ra tầng giấy ngoài, sau đó cầm tay hắn cẩn
thận dán lên vết thương nho nhỏ kia. Tôi thật may mắn, vết thương của
hắn chỉ cần băng dán OK.
Hắn thu tay lại, độ cong khóe miệng nhấc lên lớn hơn, tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ dù không lộ ra ngoài của hắn.
Thì ra cậu rất thích băng dán OK có dán hình đóa hoa. (Tojikachan: Chết mất =)))))))) Miru ơi là Miru =))))))))) )
“Miru.”
Có người âm trầm gọi tôi, tôi cúi đầu thấy Majo mang khuôn mặt ‘không được ai quan tâm’ ngồi xổm bên chân tôi, hoàn toàn không biết cái u linh này từ nơi này nhảy ra, anh ta ủy khuất vươn tay “Anh cũng bị thương.”
Nhìn bàn tay của anh ta đầy đủ ngón không sứt mẻ ngay cả vết xước cũng không có, tôi bất đắc dĩ nói: “Băng dán OK cũng là tiền, chúng ta tiết kiệm
đi, dán lên chỗ không có vết thương thật quá lãng phí.”
Hắn rút
tay về lật qua lật lại nhìn mấy lần, phát hiện quả thật ngay cả vết muỗi cắn cũng không có, sau đó há to miệng cắn một cái lên tay mình, cắn
xong lại vươn tay ra “Bị thương.”
Nhìn dấu răng rõ ràng trên mu
bàn tay anh ta, tôi bất đắc dĩ đến vô lực, rốt cuộc là anh mấy tuổi vậy? Không chút lưu tình, tôi vỗ mạnh lên mu bàn tay anh tá một cái, nghiêm
mặt nói: “Băng dán OK quý hơn anh, anh hết hy vọng đi.” Nói xong liền đi thẳng, Harris bọn họ hẳn là đang lều trại bên kia.
Hắn để hai
tay vào túi quần đen rồi đi theo, còn Majo thì vẫn ngồi xổm tại chỗ ôm
tay mình oán giận “Miru em thật bất công, cái thằng nhóc tóc đen mắt đen lòng dạ đen kia có điểm gì tốt hơn anh chứ? Em bất công, hắn là một con sói, một con sói hoang lớn đấy!!!”
Con sói hoang...... Có phải anh đã đọc quá nhiều truyện cổ tích không?
“Bên kia đã xảy ra chuyện gì?” Tôi quay đầu sang bên cạnh hỏi hắn, tứ lúc
vừa đến, lực chú ý của hắn vẫn luôn bị thứ gì đó ở phía trước kéo đi.
“Không có gì, năng lực không tệ đâu.” Hắn cười trông cực kỳ thanh tú, trên mặt tràn đầy ánh mặt trời.
“Cậu cười rất giả.” mặt tôi không chút thay đổi “Năng lực không tệ?”
“Có người đang đánh nhau, tuy rằng hầu như chỉ chơi đùa, nhưng có thể từ
năng lực niệm tiết lộ ra trên người bọn họ để phỏng đoán được bọn họ là
năng lực niệm giả cấp bậc nào, càng là cao thủ thì năng lực càng lợi
hại. Nếu không phải do bận tâm đối phương mà nương tay giống như chơi
đùa, tôi nghĩ hiện tại hai người kia đã có thể thổi bay cả nơi này, đúng là đáng tiếc, tôi rất ngạc nhiên năng lực của bọn họ là gì?” Trong
giọng nói của hắn ẩn ẩn mang theo một loại hưng phấn, liền ngay cả tươi
cười cũng trở nên trẻ con, giống như là nhìn thấy cái gì đó khiến cho
mình cảm thấy hứng thú vậy, nóng lòng muốn thử đến xem náo nhiệt.
Chỉ cần là chuyện gợi lên hứng thú của hắn, thì bạn không thể nào kéo nổi
hắn về, nhưng hưng phấn như vậy làm gì chứ, người ta có năng lực gì thì
cũng là của người ta. Thôi vậy, khó có lúc hắn thoải mái lộ cảm xúc ra
ngoài như thế, hắn cao hứng là tốt rồi
Tôi cười nói với hắn:
“Ngoài sách và đánh nhau ra, cậu không còn hứng thú nào khác sao?” Tuy
rằng hắn luôn tò mò với tất cả vật phẩm chưa thấy qua, nhưng sau khi
biết rõ ràng liền lập tức ném ra sau đầu, một giây nhớ nhung cũng không
có, có thể khiến cho hắn không bao giờ mất đi hứng thú chỉ có sách, mà
có thể khiến hắn có cảm xúc hưng phấn rõ ràng thì lại chỉ có cái gọi là
‘cao thủ đánh nhau’ trong miệng hắn.
“Còn có một thứ nữa, tuy
rằng không biết có tính là hứng thú hay không.” Hắn cười cực kỳ tao nhã
nho nhã, không vì là giả cười mà có một chút làm ra vẻ.
“Là cái
gì?” Thật khó có, hứng thú của thằng nhóc này. Tâm tình của tôi tốt hơn, cười rộ lên, nhìn lều trại gần trước mặt, nơi đó có một cô gái mặc áo
khoác đỏ thẫm đang đứng, là Manuel, cô ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt
đăm chiêu đang nhìn gì đó.
“À, hẳn là cướp bóc đi, so với nói là hứng thú thì đúng hơn là một loại thói quen.” khẩu khí hắn giống hệt
như là vừa cắn xong táo nói “Vị cũng được”, hoàn toàn không có một chút
tự giác rằng đáp án mình vừa nói ra kinh khủng đến mức nào.
Khóe miệng tôi giật nhẹ, khuôn mặt tươi cười cứng đờ, cuối cùng cười không
nổi nữa, nói: “Vậy sao? Cướp bóc à.” Sau đó thì sao, kế tiếp tôi nên nói thế nào đây, ‘cái hứng thú này thật không tệ’ sao, hay là ‘thói quen
của cậu nên sửa’?. Thời gian đúng là cái tường chắn lớn, thời gian thật
là vô tình, sự khác nhau giữa tôi và người trẻ tuổi kỳ thật là bốn đại
dương còn chưa đủ đi, tôi đã không thể lý giải hứng thú của người trẻ
tuổi bây giờ, một chút tôi cũng không hiểu hứng thú và cướp rốt cuộc có
thể nhấc lên quan hệ gì.
“Đúng rồi, hiện tại Miru có muốn thứ gì không?”
Nghe thấy hắn thả chậm ngữ điệu hỏi vấn đề mà tôi quen tai, do chuyện xác
ướp lần trước cho tôi ấn tượng không tốt cho nên tôi cơ hồ không chút do dự mở miệng “Không có.” Tôi sợ nếu nói chậm thì ngay cả xác ướp của ông xã nữ vương hắn cũng sẽ cướp về, hơn nữa n