
hấy hắn lộ
chiêu bài ngoài cười nhưng trong không cười, đồng tử mắt tối đen, tầm
mắt chuyên chú đến mức đáng sợ, thậm chí là tĩnh mịch đến mức đóng băng.
Ánh mắt này không giống như là vì xem náo nhiệt mới có, nó giống như là
muốn nghiên cứu và hóa giải, cuồng nhiệt và bình tĩnh pha trộn lẫn nhau.
Ngữ khí hơi vô lực của Manuel vang lên một cách lười nhác “Hai người họ là
học sinh nhà trẻ sao? Thế kia đâu phải là đánh nhau chứ? Ngay cả chiêu
thức vô lại như véo mặt giật tóc dùng răng nanh cắn cũng mang ra dùng,
trước kia hai tên này vừa thấy mặt đã ngây thơ rồi, không nghĩ tới đã
đến tuổi này mà vẫn thế, thật là quá mất mặt.”
“Ha ha, em lại
không thấy rõ gì cả, nhưng Touya thật sự vừa dùng răng nanh cắn sao?”
Tôi rốt cục không nhịn được ý cười, cứ nghĩ đến người ngày thường nhất
cử nhất động đều rất thân sĩ như đại đội trưởng Touya lại có thể trẻ con đến mức đó, thật đáng yêu.
“Lấy thị lực của Miru-chan đúng là
rất khó thấy rõ động tác của bọn họ, ngay cả niệm áp cũng nhờ thằng nhóc bên cạnh giúp em ngăn cản, thôi vậy, kiểu đánh nhau như vậy rất ô nhiễm mắt trẻ con, không thấy rõ cũng tốt, dù sao bọn họ không đánh chết được đối phương.” Manuel vẫy vẫy hai tay, vẻ mặt thật bất đắc dĩ.
Niệm áp? Tôi cười tủm tỉm vén tóc ra sau tai, à, xem ra người như tôi luôn dễ dàng gây thêm phiền toái cho người khác.
“Thằng nhóc, nhìn làm gì, những năng lực niệm giả giống như bọn họ nếu đối
phương không phải cừu địch, thì sẽ không bao giờ lộ ra thực lực chân
chính của mình đâu, thứ trong ánh mắt cậu thật đúng là khiến cho người
ta không có cách nào khác thích đâu.” Manuel ngoài cười nhưng trong
không cười, âm điệu nũng nịu nhạt đi không ít.
“Vậy sao? Vậy thì đúng là đáng tiếc.” cuối cùng hắn cũng thu hồi tầm mắt chuyên chú, cười như ánh mặt trời sáng lạn, trông không thấy có một chút đáng tiếc nào.
Kiểu cười này vừa nhìn là biết rất giả.
Cho nên mới nói những lúc hắn và nhóm hàng xóm phố Bối Bối đối mặt nhau
luôn khiến tôi đau đầu, có chết hắn cũng không chịu lộ ra một chút biểu
cảm chân thật.
Cuộc hỗn chiến hạ màn là lúc Harris xuất hiện,
khi Harris đột ngột xuất hiện ở trên không, bên trên đống bụi cát dày
đặc, tôi căn bản không kịp phản ứng, khi tôi thấy rõ được thì một lực
mạnh nào đó đã đâm mạnh vào đất, bụi cát nhỏ do sức bật trên bề mặt đất
lập tức lan rộng ra bốn phía, hắn liền ôm eo tôi nhảy vài bước ra phía
sau, Manuel quay người lại cũng nhảy tránh đi, áo gió màu xanh có chữ
‘pháp’ màu đen trong tay vẫn sạch sẽ, không hề dính một chút bụi cát.
Chờ bụi mù rút đi, tôi nhìn thấy mặt đất bị vỡ ra, vết rách rộng lan ra bốn phía khiến trung tâm trở thành một cái hố to, mặc dù có chút xa, nhưng
thị lực của tôi tốt, có thể rõ ràng nhìn thấy cả người Harris ngồi trên
người Ging đang nằm úp sấp ăn đất, tôi thậm chí còn nhìn thấy rõ đầu con nhím của Ging bị chôn sâu ở trong đất, còn Touya mặc trang phục màu
xanh của đội viên bình thường đang ngượng ngùng đứng ở một bên.
“Hai cái thằng nhóc hỗn xược này, đã đến lúc nào rồi mà còn ở đây chơi đùa
hả? Còn chưa biết tình trạng bây giờ như thế nào hay sao, Touya, đùa thì cũng phải có hạn độ, Ging đến đây là do tôi cho phép, cậu rất bất mãn
sao?” Harris quát một tiếng, gương mặt rất nghiêm túc lạnh lùng như đá.
“Tiền bối Harris, nhưng Esme...... Không, cháu không có ý kiến.” Touya có chút ảo não gãi gãi mái tóc dài hơi rối của mình.
Harris giải quyết xong một tên, cúi đầu đánh mạnh vào đầu Ging “Đầu quá cứng
phải không, tôi cho cậu đến để đánh nhau sao? Cậu dám nói Touya gây sự
trước thử xem, lấy năng lực của cậu nếu muốn chạy trốn thì ai đua được
với cậu? Thằng nhóc vô thiên này, biết thế thì ngày đó đã không nên mềm
lòng cho cậu thông qua cuộc thi kì 267, vừa lấy được giấy phép Hunter là mấy năm nay cậu quả thực đi lật trời, lúc ấy sao tôi lại nhìn nhầm,
chọn đến chọn đi lại đi chọn trúng cái tên chết tiệt trong chết tiệt này chứ?”
“Ha ha, giám khảo Harris, eo của cháu sắp gãy rồi, cháu
sai lầm rồi, chỉ là lâu không gặp mặt cho nên mới vận động chân tay để
tăng cảm tình thôi, cháu đau đau đau!!!” Ging kêu to, không phải là do
Harris mạnh tay hơn đấy chứ.
“Hai đứa đúng là tới để khiến tôi
tức chết mà, Touya, sự an toàn của Esme chỉ khi cậu mau chóng chấm dứt
nhiệm vụ ở Meteorcity mới có thể được sự bảo đảm lớn nhất, cho nên trong thời khắc mấu chốt này, cậu đừng xảy ra vấn đề cho tôi, biết không?”
“Biết ạ, tiền bối Harris.” Ở trước mặt Harris, Touya luôn cực kỳ đứng đắn, đó là sự tôn trọng từ trong tâm.
“Còn thất thần làm gì? Nên làm gì thì làm đi.” Harris đè ép Ging, trực tiếp đuổi Touya.
Touya xoay người bước đi, trên đồng phục màu xanh bị dính đầy đất cát, cúc áo cũng bị đứt không ít cái, lộ ra xương quai xanh cạnh cổ, anh ta vừa đi
về phía chúng tôi vừa vén gọn mái tóc dài lại, ánh mắt không biết có
phải do vừa mới từ trạng thái đánh nhau phục hồi tinh thần lại hay không mà mang theo chút ngoan lệ.
“Miru, cho cô mười ngày, bất luận
có thể tìm được cái gì, mười hôm sau toàn bộ đội chấp pháp và thành viên phố Bối Bối l