
ếu tôi nói muốn thứ gì, cái
tên trên người không có một đồng này sẽ không chạy đi cướp đấy chứ.
Thắt lưng đau, vai tê rần, thật áp lực. Cậu làm ơn đừng khiến tôi tiều tụy
đến mức ngay cả tóc cũng trắng nữa, nó đã đủ trắng rồi, không cần phải
trắng thêm nữa đâu. Đối với Ám, trong
lòng tôi luôn có một cảm tình đặc thù, vẫn luôn có ý muốn tận mắt nhìn
di tích khai quật văn tự Tarian trong đầu. Nhưng điều kiện có hạn, ngoài các văn vật, văn tự cổ đại khai quật được cùng đại lượng sách tranh đã
xem qua ra, tôi vẫn không thể thực sự thực hiện được nguyện vọng chỉ
biết gây phiền toái này. Lúc trước, khi biết hóa ra mộ địa được khai
quật ở Meteorcity, tôi lại lập tức muốn bỏ đi ý muốn tự mình đến di tích một chuyến, không nghĩ tới chỉ mới có vài ngày trôi qua, tôi giờ lại
đang ở Meteorcity, hơn nữa một đường không bị ngăn trở, cứ thế chạy
thẳng tới Ám, cho nên mới nói nhân sinh ngẫu nhiên luôn luôn có chút hí
kịch hóa.
Manuel mặc một chiếc áo khoác màu lửa đỏ không cài
cúc, trên đôi giày dài màu đen có vẽ hình cái hôn màu đỏ diễm lệ, cả
người giống như một đóa Mân Côi hoang dã, trên khuỷu tay của cô ấy vắt
ngang một chiếc áo gió màu xanh đậm, loáng thoáng có thể nhìn thấy chữ
màu đen.
“Miru-chan, đến đây.” Dáng vẻ lười biếng của Manuel không thay đổi, tùy ý liếc mắt cũng vô ý mang theo vẻ phong tình.
“Ừ, Manuel.” Tôi đứng bên cạnh cô, mà người bên cạnh tôi lại không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
“Thằng nhóc, đừng quá đến gần đó thì tốt hơn, năng lực niệm thiên kì bách quái ai biết sự tham lam trong đáy mắt cậu nghĩa là sao?” Manuel lạnh lùng
gợi lên môi đỏ mọng, âm cuối khẽ biến trầm thấp “Còn nữa, chúng tôi rất
không tin người trên cái thổ địa này.”
Hắn đứng lại, hơi nghiêng người nhìn lại, áo gió màu đen kề sát thân thể khiến người ta cảm thấy
hắn hơi gầy yếu cao thẳng, bề ngoài rõ ràng là thiếu niên mảnh khảnh,
nhưng cảm xúc dấu trong mắt lại đầy sự lãnh khốc chết chóc, ánh mắt lãnh khốc đó phối hợp với khóe miệng mỉm cười mang tính dập khuôn tạo ra cảm giác áp bách, hắn không tiếp tục đi cũng không quay lại, mà là dùng
giọng điệu thân thiện nói: “À, vậy sao?”
Xong rồi, tóc của tôi trắng xóa rồi, thằng nhóc này đang rất khó chịu, biểu cảm của hắn đã nói cho tôi biết như thế
“Chẳng lẽ không đúng sao? Người Meteorcity.” Manuel vươn ngón tay tô móng màu
tím hất nhẹ mái tóc dài cuộn sóng của mình, cười diễm lệ, hơi nheo lại
đôi mắt phượng, diễm mị mà bén nhọn..
Cái gì gọi là lửa cháy đổ
thêm dầu? Chính là đây chứ đâu. Tôi cúi đầu cười cười, trong cái khổ lại đi mua vui, đó là thái độ không tốt, hậu quả rất tệ, tôi nói này, ngày
thường rốt cuộc cậu đã làm gì mà đắc tội với người ta thế? Tại sao dù
Majo hay Manuel đều tỏ ra muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Hắn
quay đầu nhìn đằng trước, sau đó lưu loát xoay người, vạt áo gió theo
bước chân của hắn khẽ tạo ra một đường vòng cung nhỏ, bước chân rất ổn,
tươi cười trên mặt rất ôn hòa, ôn hòa đến mức tối tăm.
Không khí này...... Thật đúng là khiến người ta khó xử.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ liền đi lên, nhanh chóng đứng trước mặt hắn trước khi hắn đi đến chỗ Manuel đứng.
“Miru.” Hắn cười càng âm lãnh.
Không thể không nói khi hắn dùng vẻ ngoài đó nhìn bạn, da đầu bạn chắc chắn
sẽ có cảm giác áp lực tê dại, đúng là siêu cấp tùy hứng, hắn luôn khiến
tôi có cảm giác như hắn muốn phá hủy cái gì đó.
“Sao vậy?” Tôi tươi cười nhìn hắn
Hắn thu lại mỉm cười, hắc ám trong đồng tử mắt trở nên thâm thúy, khi gương mặt bỏ đi các biểu cảm cơ bản nhất, thì lạnh như băng âm u mới là tâm
tình chân thật của hắn.
Thật sự tức giận?
Tôi không cử
động gì, cười cùng hắn nhìn nhau, dù sao đã ở chung lâu như vậy, tôi đối với cảm giác áp bách dọa người mà hắn gây ra đã sớm đã có khả năng miễn dịch, cho nên cậu không cần trừng tôi, cậu biết rõ tôi không sợ.
Tôi vươn tay, như bình thường, cầm bàn tay hắn kia vừa rút từ trong túi
quần ra, đan tay vào nhau đã trở thành một động tác thường ngày, hắn
không bài xích nhiều. Nhưng khi tôi túm hắn đi thì lại không được, hắn
lạnh như băng đứng ở tại chỗ.
Tôi nói này, cái chấp niệm muốn
nhìn người ta đánh nhau của cậu nhiều đến mức nào vậy? Lúc thành thục
thì thành thục đến mức khiến người ta cảm thấy quỷ dị, nhưng lúc ngây
thơ thì lại có thể so với tiểu bá vương ở nhà trẻ không chịu phân rõ
phải trái hơn rất nhiều.
“Đi thôi, lần sau có cơ hội thì đi
xem.” Tôi nhìn hắn lắc đầu, trong lòng có một nơi mềm mại bị chạm tới,
điều này khiến cho gương mặt của vừa thả lỏng vừa dịu dàng.
Hắn
nhìn tôi cười, cân nhắc một hồi mới nhấc chân lên, lúc kéo hắn đi qua
Manuel, tôi thản nhiên gọi cô ấy một tiếng “Manuel......”
Manuel nghe ra cảm xúc trong giọng nói của tôi, cô hừ lạnh một tiếng, vén tóc
ra sau đầu, sau đó cười cực kỳ lãnh diễm “Miru em thật là...... Này,
thằng nhóc, lời nói vừa rồi tôi giải thích, lần sau cậu đến cửa hàng tôi mua trang phục tình lữ, tôi sẽ giảm giá cho cậu, trang phục tình lữ ở
cửa hàng chúng tôi đều là độc nhất vô nhị đấy.”
Tôi lạnh lùng
đáp lại “Chúng tôi không mua.”