Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210580

Bình chọn: 8.00/10/1058 lượt.

ui lại, dù sao hội trưởng lão Meteorcity đang bị vây trong trạng thái nội chiến, nhiệm vụ cơ bản của chúng tôi đã hoàn thành.” khi Touya đi qua tôi, mắt cũng không nháy, biểu cảm vẫn bình tĩnh, ngay cả

dây buộc tóc màu đỏ bay lên cũng giống như mang theo sự kiên định, không cho phép trái lại.

Áp lực tăng lên, tôi cứ tưởng thời gian là

khoảng mười lăm ngày, kết quả vừa nháo với Ging xong liền lập tức rút

ngắn một phần ba, xem ra Touya vẫn rất lo lắng cho Esme.

“Nuel,

đội hậu cần đêm nay bắt đầu rút lui, vật tư vậy là đủ rồi.” Touya tiếp

nhận áo gió màu xanh trong tay Manuel nhưng không mặc mà trực tiếp vắt

lên vai, chữ ‘pháp’ nhăn nheo không thành hình ở giữa một mảnh màu xanh

đậm trông thật dọa người.

“Đã biết, anh đấy, sao vẫn trẻ con như thế chứ, anh nghĩ mình chỉ có mười hai tuổi thôi sao?”

“Là tên chết tiệt nào hơi quá đáng, cậu ta ngại mình vô trách nhiệm còn

thiếu sao?” Touya bực bội mở banh áo ra, khiến số cúc áo còn lại cũng bị đứt nốt, lộ ra cơ bụng hữu lực khỏe mạnh bên dưới xương quai xanh.

“Chỉ vì chuyện này? Lần nào hai người gặp nhau mà chẳng xông vào đấm đá nhau túi bụi? Cứ việc nói thẳng năm đó hai người đi thi, cậu ta đã dùng cần

câu hất phăng vũ khí của anh, hại anh ở một cửa cuối lúc một chọi một bị cậu ta đả bại, sau đó tấm giấy phép Hunter duy nhất vốn cho rằng đã nắm chắc thế nhưng lại bị thằng nhóc hoang dã ở nông thôn lấy mất khiến anh tức tối mãi cho xong, từ mười hai tuổi đã bắt đầu đánh nhau đến bây

giờ, mấy người không phiền nhưng tôi thì đã nhìn chán rồi.” Manuel khinh thường nói, nhưng cười trông cực kì diễm lệ.

“Đừng nhắc tới

cuộc thi lần đó với tôi nữa, ban đầu tôi còn tưởng rằng tên Ging chết

tiệt này thoạt nhìn hồn nhiên thiện lương, thuần phác vô tâm cơ, kết quả thì sao, tôi bị cậu ta lừa thảm, hổ giả bộ lợn, không có chuyện gì là

cậu ta không dám làm.” vẻ mặt Touya như ăn phải cái gì đó kinh khủng, có vẻ đang nhớ tới chuyện gì đó buồn nôn.

“Ha ha, cá mè một lứa

còn dám nói, hai người còn quậy tung cuộc thi lần đó đến mức long trời

lỡ đất, thí sinh năm đó cho tới bây giờ nói đến tên các cậu vẫn còn phát run đấy.” Manuel và Touya đi xa, nhìn bọn họ nói chuyện không khỏi thầm cảm thấy vui mừng, cảm tình của bọn họ quả thật rất tốt.

“Đi thôi.” Tôi cầm tay người bên cạnh đi về phía hố to trước mặt, cẩn thận

tránh đi cái ‘lòng chảo’ này, kiểu lực lượng này lại do con người gây ra khiến cảm thấy có chút không thật, có vẻ như tôi thật sự thiểu năng,

chậm lụt.

“Với số lượng nhân tài phiên dịch khảo cổ mà đội chấp

pháp có được hiện tại, trong thời gian mười ngày khả năng có thể tìm

được thứ muốn tìm là chưa đến 10%, hơn nữa 10% này còn có thành phần may mắn.” Hắn chậm rãi mở miệng phân tích.

“Vô luận kết quả ra sao

thì việc nên làm vẫn phải làm, nhưng cậu nói chắc chắn như vậy khiến cho tôi thấy hiếu thắng rồi đấy, chúng ta hãy cược đi.” Tôi quay đầu, cười

rất tự tin, nghề khảo cổ này vốn cần có sự may mắn, mà may mắn lại là kỳ tích sinh ra dễ dàng nhất.

“Cược cô có thể tìm được bản đồ kia hay không sao?” Hắn chẹp miệng, nhẹ mỉm cười.

“Đúng vậy, tôi cược là sẽ tìm được, Harris.” Đi đến bên cạnh hố, nhìn tận nơi mới biết hố này quả thật rất sâu.

“Miru, Ám ở đằng sau doanh trại, bác mang cháu đi.” Harris nhảy ra khỏi người Ging.

Ging ngồi dậy phủi phủi mái tóc đầy bụi cát, khuôn mặt tươi cười không thay đổi, anh ta phất tay với tôi “Miru, cô đã đến rồi.”

“Ừ, xin chào.” Dù thế nào, Ging tươi cười luôn khiến tôi thấy hảo cảm, sáng lạn đơn thuần, hơn nữa tôi phát hiện khi anh cười rộ lên còn lộ ra hai

cái răng nanh nhỏ lóe sáng.

“Trên đường đến đây, tôi tìm được

một cái đồ chơi rất hay, cho mọi người xem, tôi xác định đây là giống

mới, thứ này có khi còn có thể khoan thành cái động, ha ha.” Ging lục

túi quần dưới áo choàng của mình, cố gắng lục.

Tôi cười vui vẻ nhìn anh ta, không hề phòng bị chờ.

Giây sau, anh ta đã vọt đến trước mặt tôi, trong tay là “giống mới” vừa lục

được trong túi quần ra, cái giống mới kia ở trước mặt tôi cực kỳ hoạt

bát giãy giụa không ngừng kêu, sau cái giống mới là khuôn mặt tươi cười

sáng lạn của Ging “Thế nào, vô luận là vóc dáng màu lông hay là vẻ ngoài đều là loài biến dị của loại giống đã được biết đến, có thể tìm được nó thật là may mắn.”

Tôi cười ngẩn người một hồi, sau đó phản ứng

có chút chậm chạp nói: “Ở trên tàu bay mà anh vẫn có thể nhìn thấy nó,

thị lực của anh thật tốt.” Tốt đến mức kính viễn vọng cũng sắp phát

khóc.

“Có gì đâu, ha ha.” Ging thoải mái nhận lời khen ngợi của tôi.

Tôi thầm nuốt nuốt nước miếng, mới có chút khó khăn hỏi: “Có thể thu hồi

lại không?” Không hề chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không quá tệ, ít nhất

không thét chói tai.

“Ủa, cô không thấy nó rất đáng yêu sao?”

giống mới trong tay Ging vẫn còn líu ríu, cả thân hình phì phì tròn

tròn, lông màu xám, bộ dạng lấm la lấm lét bị Ging ôm lấy.

“Có,

rất đáng yêu.” Tôi mặt không đỏ tim không chạy nói dối, con chuột so với mèo còn lớn hơn quả thực rất đáng yêu, đáng yêu đến mức mèo sắp phát

khóc.

“Là chuột, giống biến dị sinh s


XtGem Forum catalog