
không hề liếc
Shiyou một cái, chỉ cười nhìn tôi, cười đến mức da đầu tôi run lên.
Lập tức tôi liền nắm chặt lấy tay hắn, ‘thâm tình’ nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm
túc nói: “Không, tôi rất thích, thật đấy.” gần đây tôi có thể tinh tường cảm nhận được thái độ của hắn với tôi đã thay đổi, trở nên càng không
kiêng nể gì, trước kia nếu có nhiều lúc bàng quan lạnh lùng, thì hiện
tại lại là thường thường sẽ chạy tới chặn ngang một cước, tựa như quan
hệ của chúng tôi rốt cục từ người quen biến thành anh em kết nghĩa,
trước kia khẩu khí bình thường như “à”, hiện tại lại biến thành rất có
nghĩa khí “Ồ? Cô không vui sao? Vậy tôi đi giết hắn”. chủ nghĩa điển
hình cho sự bao che khuyết điểm cùng chủ nghĩa tư tưởng khủng bố.
Tôi kỳ thật rất hoài niệm những lúc hắn lạnh lùng bàng quan, anh vẫn cứ
bàng quan thì tốt quá, đừng có quen thân một cái liền lộ ra bộ mặt âm
trầm tùy hứng quá đáng kia với tôi, không cho người khác quá trình thích ứng sẽ hù chết người.
Shiyou lại bay đi, không biết giấu ở góc
nào mà tôi không nhìn thấy, tôi đứng dậy vươn vai một cái, mấy ngày nay
ngủ không tốt ăn không ngon khiến tôi hoang mang rối loạn, rất nhớ cái
sàn sạch sẽ ở nhà, không khí đầy mùi hoa, chậu rửa bát, cả quyển tiểu
thuyết lịch sử chưa xem xong trên giá sách kia nữa. Jane bọn họ hẳn là
sẽ giúp tôi chăm sóc hoa, hoa hồng Đại La trong ngày có nhiều ánh mặt
trời phải tưới nước một lần, hoa Nguyệt cùng Mân Côi phải xới đất đều để thông khí.
Nhưng nói đến hoa...... Lòng tôi vừa động, sờ sờ bọc nhỏ treo bên hông, đó là túi hoa thơm, đây là thói quen của cư dân
Esme, đến đâu cũng mang theo mấy túi hoa nhỏ, tựa như bùa bình an vậy.
Tôi đeo khẩu trang lên, không thể không nói một câu, không khí Meteorcity
rất không được tốt, đến bên ngoài di tích tôi đều phải đeo khẩu trang.
Nơi này đúng là nơi chôn đầy rác rưởi, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn trời thấy
tàu bay đi ngang qua tuyệt đối còn nhiều hơn cả sao, tôi ngồi ngoài cửa
di tích, nhìn hoàng hôn bao phủ đường chân trời màu xám, bỗng cảm thấy
vô luận ở nơi nào, bầu trời thành nhan sắc kiểu gì, tôi vẫn luôn thấy nó xinh đẹp đến mức bạn chỉ cần một chút để tâm, yên lặng đặt chân bước
đến nhìn, sẽ thấy đó là một bức hình ảnh tuyệt vời đến mức có thể khiến
bạn nổi da gà, đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Hôm nay gió
rất nhẹ, tôi vươn tay, đóa hoa nhỏ trong tay liền bay xa, một đống hoa
cũng rơi xuống bên chân tôi, rơi trên mảnh đất được dọn sạch sẽ, mảnh
đất này cũng có rất nhiều thứ có độc vượt chỉ tiêu, nhưng ai quản chứ,
tôi chỉ biết người của Esme muốn mang hoa trồng khắp mỗi một góc của thế giới, để đến một ngày nào đó, hoa tươi của Esme sẽ cùng nở rộ trên khắp các nơi của thế giới này.
Có người nào đó vô thanh vô tức xuất
hiện bên cạnh tôi, hắn đứng dựa vào tường, đường cong của chiếc áo gió
màu đen mang theo vẻ sắc bén, không mang một chút mềm mại.
Tôi ngẩng đầu cười tủm tỉm, cách khẩu trang kêu một tiếng “Lance, tung hoa đi.” “Nơi này hoa không nở được.” trong con ngươi lạnh lẽo là một mảnh đạm mạc, giống như là tôi
đang làm một chuyện rất ngây thơ nhưng hắn lại vui vẻ dung túng.
“Vậy sao? Không nở được thì thật đáng tiếc, nhưng vẫn nên thử xem sao, hiệp
hội Green đào tạo ra được một loại mầm hoa tên là Tử có sức sống rất
mạnh, cho dù không có nước, cho dù trời luôn đầy mây, cho dù chỉ có một
tầng bụi đất rất mỏng cũng có thể sinh tồn, hơn nữa biết cố gắng chờ đợi thời cơ thích hợp nhất để nở hoa, loại hoa này quả thực rất giỏi.” Tôi
kéo khẩu trang xuống, vươn tay lấy tiếp một nhúm hoa Tử có lông nhỏ
trong bao, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi một hơi, chúng nó liền bay
đi rất xa. Mùi hương của hoa Tử rất được, trên năm cánh hoa có những sáu loại nhan sắc, trông cực kỳ tiên diễm, nếu nó có thể nở ở nơi này,
không biết khi lớn lên sẽ trông như thế nào?
“Bùn đất của
Meteorcity không có chất dinh dưỡng để các thực vật bình thường sinh
trưởng, các loại ô nhiễm khiến cho nơi này biến thành một vùng đất tràn
ngập kịch độc, cho dù mầm hoa của hiệp hội Green có thể sinh trưởng ở
nơi này, thì cuối cùng chắc chắn sẽ biến thành loại biến dị. Đất cằn cỗi và hoàn cảnh khắc nghiệt sẽ không cho phép bất kì thực vật nào thảnh
thơi nở hoa, hơn nữa đống hoa linh tinh này lại không thể làm đồ ăn.”
Hắn trực tiếp ngồi xổm xuống, thái độ tùy ý mỉm cười nhìn phía đường
chân trời, u ám lạnh lùng in hằn trong đồng tử mắt đen thuần như thủy
tinh cầu nhưng lại vô cùng hắc ám của hắn.
“Ô nhiễm đến mức cực
kỳ nghiêm trọng.” Tôi hiểu ý hắn, không cần phải đi khắp nơi này, chỉ
cần nhìn một khu nhỏ toàn núi rác rưởi độc hại này là hiểu thành phố này đang bị hỏng nặng đến mức nào.
Nguyên nhân Meteorcity bị xã hội hiện đại cách ly có rất nhiều, nhưng xét đến cùng thì không ai, không
có một quốc gia nào có thể gánh nổi trách nhiệm đưa Meteorcity trở lại
xã hội cả. Vấn đề xử lý, giải quyết rác rưởi sẽ đi vào ngõ cụt, vùng đất đang bị ô nhiễm hoàn toàn cũng không thể giải quyết được, người của
Meteorcity vốn bị bỏ đi cũng không thể an trí được, đành phải làm như