
chưa buông xuống, hoa Tử không biết bay đi đâu cắm rễ,
trong gió vẫn mang theo mùi của Meteorcity khiến cho người ta không chịu nổi.
Thật lâu sau tôi mới nẹ gọi “Lance, bầu trời của
Meteorcity rất được.” Thật sự rất được, một khắc khi mặt trời lặn xuống
núi kia, mọi nhan sắc hoa mỹ nhất đều được phô bày trên bầu trời, bồng
bềnh nồng đậm, nhan sắc này thậm chí có thể được coi là một kiểu thuần
túy sáng lạn.
“Cô thích?” Hắn lười biếng hỏi.
Tôi không
trả lời, không biết vì sao chỉ cần hắn hỏi tôi thích cái gì là tôi liền
có cảm giác sợ hãi quái dị, do lỗi của xác ướp? Thậm chí còn có một suy
nghĩ hoang đường rằng nếu tôi nói thích thì không lẽ cậu sẽ bóc toàn bộ
bầu trời xuống tặng cho tôi? Bỗng rùng mình một cái.
Tôi nhịn
một hồi, mới hơi thở hổn hển nói: “Lance, tôi sắp ngã xuống rồi, cậu
nặng chết đi được.” rốt cục cậu đã thoái hóa từ đồ lười xuống thành côn
trùng không xương sao? Rõ ràng mang cả sức nặng toàn thân đè lên người
tôi mà, cậu nghĩ cậu là một mảnh lá cây có thể theo gió bay đi sao?
“Cô ngã thì tôi sẽ kéo lên.” Hắn nhắm mắt, ngay cả dịch người một chút cũng lười.
“Ngu ngốc, đã bảo cậu đừng dựa nữa, kéo cái gì mà kéo? Cậu không đè tôi ngã thì cậu không vui có phải không?”
“Ha ha.”
“Ha cái gì mà ha, cách tôi xa một chút!” “Nina Hitari do có
công lao khai quật ra tòa mộ địa di tích Ruta đầu tiên nên thanh danh
được lan truyền lớn, tạo ra cống hiến kiệt xuất cho giới khảo cổ đạt
được tấm thẻ Hunter hai sao của hiệp hội Hunter, sau đó bà ấy lại kính
dâng cả đời cho tòa mộ đầu tiên, cho nên tòa khảo cổ kia có ý nghĩa rất
quan trọng trong lịch sử, mộ địa cũng được chính thức mệnh danh là ‘mộ
địa Nina’.”
Ging chậm rãi kể lịch sử của mộ địa, cả đêm không
ngủ có vẻ như không ảnh hưởng nhiều đến anh ta, ngoài cằm mọc đầy râu
khiến cho gương mặt trẻ tuổi có chút thành thục lõi đời, ánh sáng trong
đôi mắt màu rám nắng vẫn sạch sẽ như mắt trẻ con, không có một chút tối
tăm nào.
Ừm, đúng như bạn tưởng tượng, tôi với vẻ mặt mỏi mệt
cùng Ging với vẻ mặt hoàn toàn không có khái niệm mỏi mệt đang ngồi xổm
giữa mộ địa Ám, cũng chính là đại sảnh trung tâm mộ địa ghi đầy hoa văn
chứa niệm, thảo luận về những thứ khai quật được và cảm tưởng về lịch sử mười đại mộ địa.
Chúng tôi hiện tại rất nhàn, thật sự rất nhàn, nhàn đến mức có thể ngâm nga thơ ca hoa lệ của thời đại Ruta cho người
kia nghe, hoặc là buôn chuyện về rượu nặng ngon của thời đại kia, nhàn
đến mức có thể bát quái chuyện ông hoàng đế vĩ đại của thời đại huy
hoàng kia kỳ thật là gay, cũng nhàn đến mức có thể ngồi đếm thời gian
toàn đội rút lui trong đêm nay còn mấy giây.
Thật nhàn -- vấn đề lớn nhất là chúng tôi ngay cả một chút manh mối quỷ về bản đồ quan trọng nhất trong Ám cũng không tìm được!
Ám được khai quật ra ở Meteorcity thì chắc chắn di tích này không thể có
được tính hợp pháp về quyền sở hữu, bởi vì Meteorcity là khu bị xã hội
cách ly, xã hội vĩnh viễn sẽ không thừa nhận những thứ mà Meteorcity có, ngay cả thứ cơ bản nhất của quốc dân - chứng minh nhân dân, người
Meteorcity cũng không thể có được, càng miễn bàn là một tòa di tích cổ
đại bị khai quật ra ở nơi này.
Không thừa nhận có nghĩa là không thể có được sự viện trợ của chính phủ, việc khai quật di tích Ám hoàn
toàn được tiến hành dưới sự cho phép và giúp đỡ của tổ chức cá nhân, tỷ
như phố Bối Bối – trụ cột đặc thù có năng lực trợ giúp, mà sự giúp này
đại bộ phận đến từ sự quý trọng và hứng thú của chính tư nhân đối với di tích.
Hơn nữa tình huống ở Meteorcity thật sự phức tạp đến mức
khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, cũng khó trách việc khai
quật Ám lại chậm chạp như vậy.
“Ám thật sự sẽ bị dỡ xuống sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn mái vòm do năm tháng mài mòn mà cũ kĩ loang lổ nhưng
vẫn hoa mỹ, thời đại của di tích Ruta có chút giống với thời đại văn hoá phục hưng trong lịch sử thế giới kiếp trước, có tư tưởng điên cuồng
chạy chồm, có không gian tự do sáng tác, hệ thống văn tự cực kỳ rõ ràng
và thành thục, ở phương diện khoa học cũng có chút bóng dáng của
Atlantis bị chìm vào đáy biển - thời đại xinh đẹp biến mất trong dòng
lịch sử hỗn loạn chỉ lưu lại trên nhiều sách sử và trí tưởng tượng phong phú.
Mà di tích Ruta, lại chính là chứng cớ sống động hữu lực nhất chứng minh thời đại kia có tồn tại.
Mười tòa lăng mộ với phong cách kiến trúc hoàn toàn bất đồng, được xây để
chôn cùng với hoàng đế, là bảo vật của thời đại chỉ tồn tại vì hoàng đế, chắc chắn không thể tìm thấy lăng mộ nào đặc thù như thế nữa.
“Dỡ xuống?” Ging cúi đầu không biết nghĩ gì, sau đó anh ta vò mạnh mái tóc
dựng thẳng của mình và lớn tiếng nói “Kỳ quái, vì sao tôi luôn cảm thấy
tôi quên mất cái gì đó, không nghĩ ra được.”
Nhìn anh ta cả
người khó chịu giống như bị con rết bò vậy, tôi than nhẹ một hơi, tôi
cũng cứ cảm thấy tôi đã quên mất gì đó, kỳ quái, chúng tôi đều bỏ qua
cái gì?
Gần mười ngày cẩn thận tiến hành càn quét từng cái góc
trong di tích không hề dễ chịu như tưởng tượng, lúc quyết định buông tha di tích Ám, Harris bọn họ lập tức liề