
ái gì?” Tôi giờ mới có chút sững sờ hỏi.
Thằng nhóc tóc đen mắt đen bên cạnh kia cũng không biết từ lúc nào đã lấy ra
một quyển sách từ túi quần của người nào đó đọc ngon ngẻ, hắn nghe thấy
tôi nghi hoặc hỏi. Trong mắt liền hiện lên một chút ý cười, sau đó lộ ra một cái tươi cười cực ác liệt “À, Miru hẳn là biết mới đúng, hắn muốn
hủy diệt nơi này.”
Hủy diệt...... nơi này?
Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ “ẦM!!!”, tôi ôm đầu gối đau đầu lẩm bẩm
“Mấy người ai cũng thế, sao đều tùy hứng như thế chứ.”
Tôi rốt cục đã biết Ging muốn xác định cái gì, phương pháp này quả thật nhanh nhất. Nếu Meteorcity muốn
trả thù, sẽ làm như thế nào? Chém tận giết tuyệt, không cần lợi ích chỉ
cần hủy diệt hết thảy. Cho nên Harris bọn họ mới có thể ‘càn quét’ di
tích Ám sạch bách như thế, bởi vì mọi người đều biết rõ ràng, chỉ cần
đội chấp pháp vừa rút lui, Ám sẽ bị phá hủy.
Nhưng về phía phố
Bối Bối, không một ai nghĩ rằng chính mình sẽ tự tay dỡ di tích Ám
xuống, chỉ cần hủy đi nơi này là có thể xác định có mộ thất bị che dấu
hay không, chỉ cần ném hết các tường đá đi là được, dùng bạo lực là cách rất đơn giản để trực tiếp xác nhận phỏng đoán đó.
Dù là đội
chấp pháp hay là phố Bối Bối, đối với Ám vẫn luôn có một phần cảm tình
đặc biệt, nhưng đối với người mới tới - Ging, một người trẻ tuổi không
cần hậu quả, chỉ biết lưu lại một đống cục diện rối rắm, thì lựa chọn
phương pháp này là rất đương nhiên, anh ta cho rằng quan trọng nhất vĩnh viễn không phải là di tích Ám, mà là số văn vật và bản đồ trong di
tích.
“Cứ thế sụp?” Tôi hai mắt mờ mịt, mặt đất truyền đến từng
đợt chấn động kịch liệt, các vết rách trong nháy mắt cắn nuốt các tường
đá cổ, trần nhà đá ầm ầm rơi bụi mù xuống, phủ kín tầm mắt, tôi nhìn
thấy rất rõ phiến đá trên đầu chỉ kém một vết rách nữa thôi là sụp
xuống.
“Tôi chưa nói đúng không, là tôi rất thích đôi mắt của cô.”
Người bên cạnh chậm rãi lật sách, không chút để ý tro bụi đầy phòng, như là
tùy ý tìm cái đề tài để nói cho hết thời gian. Trong giọng nói mang theo sự trong suốt độc hữu của thiếu niên, chỉ là lúc hắn thả lỏng, cái
trong suốt này lại thiếu đi cảm xúc, và thêm chút lười nhác nữa.
“Tôi biết.” đúng là chưa nói bao giờ, nhưng tôi biết, đôi mắt tôi tựa như
đôi mắt trẻ con đang nhìn một hạt châu thủy tinh xinh đẹp vậy, cho nên
tôi mới đau đầu, ánh mắt của cậu không thể bình thường một chút sao?
“Đôi mắt của Miru rất bất đồng với những người khác, bất đồng với người của
Meteorcity, bất đồng với phố Bối Bối, bất đồng với người qua đường ngẫu
nhiên gặp thoáng qua. Tôi luôn rất ngạc nhiên vì sao cô có thể dùng đôi
mắt nhìn chuông gió ngoài cửa kia để nhìn tôi, giống như tôi không phải
là một kẻ đột nhập, mà là kiểu người ban đầu đã tồn tại xung quanh
cô...... Người nhà?” Hắn khép nhẹ sách lại, khóe miệng mân ra một độ
cong nhàn nhạt, rất giống như mỉm cười, nhưng lại không giống.
Hai chữ “Người nhà” này ở trong miệng hắn hơi kéo dài âm cuối, quỷ dị đến mức không được tự nhiên.
Tôi phủi phủi bụi trên tóc, mái tóc lại tự nhiên xõa xuống dưới, vướng lên
lông mi, dính vào trong hốc mắt, tôi có chút đau đớn, mái tóc này nên đi cắt sửa rồi.
Meteorcity sao, tôi thật sự chưa nhìn thấy hết mặt tàn nhẫn của nó, lấy ánh mắt của đóa hoa nhà ấm để nhìn thì chắc chắn
sẽ không nhìn thấy rõ được sự hắc ám tầng dưới chót, đương nhiên chỉ là
nếu tôi là đóa hoa nhà ấm. Chuyện tàn khốc mà tôi đã trải qua ở kiếp
trước cũng chỉ có vài cái mà thôi, dù sao con người khi còn sống dù may
mắn đến mức nào, thì vẫn luôn có mấy chuyện bi thương đủ để ép bạn đến
mức hỏng mất.
Trải qua không nhiều lắm, nhưng nhìn thấy thì lại
không thiếu, hẳn là do có liên quan đến công việc đi, cơ hội chính mắt
chứng kiến tử vong so với người bình thường nhiều hơn một chút, bất đắc
dĩ chứng kiến cũng đủ để cho tôi có chút hiểu được. Hiểu được cho nên
mới có thể bình thản, cái nhân sinh mà có thể dùng hai chân khỏe mạnh
của chính mình đi dưới ánh mặt trời là cực kỳ đáng quý, cho tới bây giờ
tôi cũng chưa hề che dấu sự may mắn này, may mắn rằng chính mình cho tới bây giờ đều đưa lưng về phía hắc ám, đi lên con đường lớn mà mình có
thể tự do chọn lựa.
Nhân sinh mà có thể sống dưới ánh mặt trời, chẳng lẽ lại không đáng để tôi dùng hết thảy đi cảm ơn và quý trọng sao?
“Bởi vì tôi thích cậu, ánh mắt tôi không thay đổi là vì thích cậu.” Cũng
giống như tôi thích chiếc chuông gió trên hiên cửa nhà, thích hoa trong
vườn, thích những quyển sách ở trên sàn, thích hàng xóm phố Bối Bối,
thích bầu trời xanh. Ánh mắt của cậu giống tôi, có thể in lại hết thảy,
tôi thích ánh mắt như vậy.
Tôi nhẹ giọng nói, nụ cười nhẹ nở rộ ở bên môi, khẽ híp mắt lại, thế giới này nhỏ đi rồi, cho nên thẳng thắn
thành khẩn cũng trở nên tự nhiên. Sống ở nơi đầy ánh mặt trời không có
nghĩa là tôi không nhìn thấy bể máu đằng xa, đưa lưng về phía bóng tối
cũng không có nghĩa là tôi sợ hãi hắc ám, tôi từng bị những tên bạn già
chỉ vào mũi điên cuồng hét lên “Cái tên bốc đồng này!!!”. Đúng vậy, tôi
kỳ thật rất tùy h