
tươi đứng trên vùng đất cũng
tàn nhẫn, tôi làm sao có thể dễ dàng tha thứ duy chỉ một mình mình thoải mái quay lưng lại coi như không biết như vậy chứ, chẳng sợ không ai cần tôi giúp, chẳng sợ tôi không hề có một chút năng lực nào, tôi cũng sẽ
không cho phép chính mình chạy đi, nếu ngay cả chút quật cường này cũng
không có, thì bạn nghĩ tôi phải sống như thế nào?
Cho tới bây
giờ, tôi cũng không hề yếu ớt như người ta nghĩ, ít nhất, trong mảnh
vườn hoa đầy máu tươi ở Esme kia, tôi từng đi chân trần bước qua.
Tôi không có năng lực niệm, không có võ công hay kỹ năng bảo mệnh tuyệt
đỉnh, thể năng so với một người bình thường thậm chí còn yếu hơn ba
phần, khi sự nguy hiểm thổi ở bên tai tôi, tôi luôn ngây người hai giây, da thịt bên tai nổi da gà lên. Phản ứng đầu tiên chính là nắm chặt nắm
tay, lấy tốc độ nhanh nhất có thể để chạy thoát, chật vật khiến tôi
loạng choạng lùi ra sau vài bước rồi ngã ngồi xuống đống tạp vật có góc
cạnh, chúng cứa mạnh vào da thịt khiến tôi đau đớn. Hít vào một ngụm khí lạnh, mồ hôi trên trán rơi xuống dưới, tôi nắm chặt một con dao nhỏ sắc bén trong tay, lưỡi dao lóe lên trong ánh sáng bụi, cảm giác thật ớn
lạnh.
Chỗ tôi vừa ngồi bỗng xuất hiện một người phụ nữ tóc dài,
hai mắt cô ta trợn to, môi đỏ tươi hơi mở, miệng đầy máu, hai cánh tay
trắng bệch không có chút sức sống đang giơ lên, cứng ngắc giống như hai
cái thanh sắt, đó là cử động cuối cùng trong đời cô ta.
Tôi thở
phì phò, cả người đầy mồ hôi lạnh, mềm nhũn ngồi dưới đất, tay run rẩy
đến mức gần như không cầm nổi con dao nhỏ, con mồi và thợ săn thường
thường có thể dễ dàng thay đổi vị trí như thế, tất cả mọi người ở phố
Bối Bối đều biết, từ cái lúc Majo nhận trách nhiệm về sự an toàn của
tôi, anh ấy chưa từng rời khỏi tôi bao giờ, khi người phụ nữ kia xuất
hiện phía sau tôi, cũng là lúc roi gió của Majo đâm thủng xương yết hầu
của cô ta. Tử vong và hủy diệt, hết thảy đều diễn ra một cách trắng trợn như thế, Majo, anh nói đúng, Meteorcity là một nơi tàn khốc, bởi vì
người nơi này không hề quý trọng sinh mệnh một chút nào, cho dù là mạng
của chính mình.
Tôi cố gắng đứng lên, hai chân tê rần, bàn tay
cầm dao hơi vô lực, lòng bàn tay dính mồ hôi ẩm ướt, có người đứng ở
phía sau tôi, người đó gác tay lên vai tôi, trong giọng nói lạnh lùng
mang theo sự táo bạo, táo bạo không hề muốn kiềm chế “Dám chọc vào tôi,
đều đáng chết.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, luôn cảm thấy có
một sự hư ảo không giống thật, do trăng đêm nay rất sáng, sáng đến mức
trắng bệch, không có sức sống sao? Ảnh ngược trong đồng tử mắt tôi bỗng
có một khắc run rẩy.
“Majo.” Tôi vươn tay đặt lên mu bàn tay của anh đang đặt trên vai tôi, sau đó lộ ra một cái tươi cười như trút được gánh nặng “Sẽ bị xuống Địa Ngục.” Như thế này... nhất định sẽ vào Địa
Ngục.
Majo nghe xong, có chút ngây người, anh ấy trầm mặc vài
giây mới xả ra một cái tươi cười thật to “Nói đúng lắm, anh sớm nên
xuống Địa Ngục, nhưng Miru, em mang dao gọt trái cây đến làm gì, thứ này không làm người khác bị thương được.”
Tôi lắc đầu, nhìn con dao nhỏ sạch sẽ trong tay “Majo, nếu có một ngày em đi trước anh một bước,
em nhất định sẽ ở trên đường chờ anh, đến lúc đó chúng ta cùng nhau
xuống Địa Ngục đi, nếu vua Diêm La muốn vứt anh vào nồi chảo, em sẽ giúp anh chịu trách nhiệm lên núi đao.” Anh giết bao nhiêu người, hai bàn
tay này của tôi liền dơ bẩn bấy nhiêu, sự ràng buộc này bắt đầu từ ngày
anh đứng ở phía sau bảo vệ tôi. Cho nên, chúng ta sẽ cùng nhau xuống Địa Ngục.
Majo trừng mắt nhìn tôi một hồi, sau đó vươn tay hất mạnh mũ rơm trên đầu tôi xuống “Em bị choáng váng sao, một tên nhóc quỷ như
em làm sao mà biết cửa Địa Ngục hướng nào? Xuống Địa Ngục cái gì chứ, đã sớm nói cho em là không nên ngớ ngẩn nghe theo cái lão già hồ đồ Harris kia rồi, giờ thì tốt nhỉ, em vốn đã thiếu quá nhiều dây thần kinh, giờ
lại đi vào nơi Meteorcity ngu ngốc này khiến em càng trở nên không có
đầu óc. Một kẻ không đầu óc giống như em thì chỉ cần tùy tiện dán hai
cánh lên lưng là có thể lên thiên đường, sao có thể theo anh lên núi đao xuống nồi chảo?”
“Em biết em có thể lên thiên đường, cho nên em mới cần anh dẫn đường.” Hơn nữa cái gì mà không đầu óc? Vậy kẻ vẫn đứng phía sau tên không đầu óc thì lại là cái gì?
“Ông đây mặc kệ,
dù gì đi nữa, em cứ cách anh xa xa một chút, lúc còn sống đã phải làm
bảo mẫu của em làm đến chán ngấy, sau khi chết lại còn phải nhìn cái mặt ngốc của em đi xuống nồi chảo là sao. Lúc còn sống, em vốn đã là tên
chỉ biết gây phiền phức, sau khi chết cũng chỉ biết ngáng đường anh
thôi.” Majo cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi lượn một vòng ra ngoài, một
cái tăm bỗng xuất hiện trong miệng anh, bắt đầu vui vẻ nghịch nó.
“Vậy sao? Này ngài vệ sĩ không đầu óc yêu nói dối, rõ ràng cao hứng thế kia
còn giả vờ lãnh khốc cái gì, lần đầu tiên có người nói muốn cùng anh
xuống Địa Ngục, anh nên đắc ý đi.” Tôi không khách khí lườm anh ta một
cái, nếu anh ta không cao hứng thì tại sao cặp mắt gian tà kia lại lượn
trái phải nam bắc chứ?
“Ha ha ha, b