
như vậy rồi, bây giờ lại
sợ em sẽ bị dọa khi thấy cả người anh bị thương sao, loại dịu dàng này
em khinh thường nhận.”
Cái gì mà ý thức của anh chứ, cái gì mà
xuống Địa Ngục là anh xứng đáng chứ, nếu thật sự thanh cao như vậy thì
anh đã sớm vung tay bỏ tôi lại để bay đi rồi, đúng là một phương thức
quan tâm quá vụng về, muốn làm tôi tức chết sao?
“Anh sợ sẽ
khiến em bị ám ảnh và gặp ác mộng mà, đôi khi anh cực kỳ muốn thấy hình
ảnh em sẽ sợ tới mức phát khóc ra, phải như vậy mới tốt, chứ cứ phản ứng bình thản thế này sẽ khiến người khác cảm thấy chán nản và suy sút đấy, làm gì có đứa trẻ nào như em.” Majo vô lực thở phì phò, vẫn lộ ra tươi
cười vẻ không sao cả.
“Chờ trở lại phố Bối Bối, về nhà rồi, dọn
nhà tưới hoa giặt quần áo xong rồi, em mới đi tìm một cái góc kín khóc
to, còn bây giờ thì không rảnh.” Tôi dùng con dao nhỏ rạch quần áo anh
ấy ra, một miệng vết thương chảy đầy máu xuất hiện, tôi nên khen những
người có năng lực niệm mạnh như mấy người sao? Bị thương nặng như vậy mà ngay cả rên rỉ cũng không có.
“Hừ, nhóc quỷ bây giờ đứa nào cũng giống quái vật, ông đây không theo kịp nổi bước chân thời đại.”
Tôi cau mày nhìn vết thương bị vũ khí sắc bén gây ra này, nhìn quanh chỉ
thấy rác, sờ sờ quần áo trên người, sau đó cởi mũ rơm ra nhấn lên mặt
Majo, nói: “Nhắm mắt.”
Cả khuôn mặt Majo bị mũ rơm chụp kín, anh ta kêu rên hai tiếng rồi hỏi: “Làm...... làm gì?”
Tôi cởi áo khoác ra, Majo lấy mũ rơm ra khỏi mặt, anh ta thấy tôi đang cởi
quần áo liền bị dọa há hốc mồm, tôi hung tợn nói: “Anh dám thử lần nữa
xem.”
Majo lập tức ngoảng đầu đi, lại úp mũ rơm lên mặt, nhỏ giọng oán thầm: “Miru, em vẫn hung hãn trước sau như một.”
Dùng dao nhỏ rạch chiếc áo mềm thành từng mảnh vải dài, ở đây không có gì
cả, đành dùng vải sạch tạm băng bó lại vết thương, rồi lại dùng mảnh vải khác buộc chặt, đó là phương pháp cầm máu đơn giản nhất.
Kéo khóa áo khoác lên hết cỡ, sắc mặt tôi hơi khó coi, nếu sớm biết thế này thì nên mặc nhiều quần áo một chút.
Tôi lấy ra một vỉ thuốc trong túi, là thuốc con nhộng màu đỏ trắng, lần này đến Meteorcity, thuốc là thứ tôi mang nhiều nhất, đáng tiếc không mang
theo thuốc trị thương bôi ngoài da “Ăn đi.”
Majo quái dị trừng viên thuốc trong tay tôi, rồi run rẩy khóe miệng cười khổ nói: “Miru, em mang nhiều thứ thật.”
Tôi hừ lạnh một tiếng “Đi xa nhà thì sao có thể không mang gì chứ, anh ăn, hay là không ăn?”
Không khí đột nhiên khẩn trương lên, Majo và tôi trừng nhau, một trận gió
lạnh thổi qua, ở giữa chúng tôi chính là viên thuốc kia.
“Mi...... Miru, nể tình anh đang bị thương......” Majo cứng ngắc cười, sợ sệt lùi ra sau như muốn chạy trốn.
“Em biết anh rất ghét uống thuốc, cũng rất ghét tiêm, anh cho rằng anh là
đứa trẻ ba tuổi rưỡi, muốn em hát dỗ anh ăn sao? Anh có tin là em có thể bóp cổ anh để nhét thuốc vào không?” Đã đến lúc nào rồi mà còn trẻ con
như thế chứ, anh ta đúng là một tên đầu heo mà, lúc trước anh ta từng bị cảm phát sốt đến bốn mươi độ nhưng vẫn ôm chặt thân cây, chết cũng
không chịu đi gặp bác sĩ chỉ vì không muốn uống thuốc.
“Cứ mặc
kệ vết thương đi, nó sẽ tự khỏi hẳn mà, chỉ là bị chém một đao thôi, vì
sao phải uống thuốc?” sắc mặt Majo trắng bệch, thành thục sức quyến rũ
của đàn ông gì gì đó đều bị ném lên chín tầng mây, giờ vẻ mặt anh ta chỉ có sự chán ghét và tùy hứng.
“Đây là thuốc giảm nhiệt và cầm
máu, người có năng lực niệm đâu phải là Siêu Xayda, ngay cả đứng cũng
không đứng nổi thì bay kiểu gì chứ? Lập tức ăn ngay cho em, anh muốn
Harris bọn họ bởi vì chờ lâu quá mà bị bao vây có phải không, ăn đi cho
em.”
“Nếu cái người Xayda gì gì đó có thể không uống thuốc, thì
anh sẽ là Xayda gì gì đó, vị thuốc ghê tởm chết đi được, anh nguyền rủa
thuốc.” Majo ôm chặt mũ rơm không chịu buông, có chết cũng không uống
thuốc.
Tôi rốt cục nổi nóng, hít sâu ba lần, sau đó...... Tôi
không nhẫn nhịn nổi nữa, sao ai cũng thế này chứ, mấy tên từ Meteorcity
đi ra đều tùy hứng như thế, trưởng thành một chút thì sẽ chết sao?
“Cái gì mà Xayda, tôi còn cứu vớt Trái Đất và tìm được bảy viên ngọc rồng
đấy! Anh có nuốt thuốc vào cho bà không thì bảo! Muốn tùy hứng thì cũng
phải tùy trường hợp chứ, cái tên ngu ngốc đầu óc toàn cỏ Vĩ Cẩu kia!!!!”
Meteorcity, người của Meteorcity, tôi vẫn hoàn toàn không hiểu nổi nơi này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy chương này chuyên viết Majo là vì mấy năm qua người ở cạnh Miru gần nhất là anh, không phải là tôi muốn thiên vị anh ta, tôi chỉ là cảm thấy thời gian bị kẹt ở Meteorcity là một cơ
hội tốt, đối với Chrollo và Miru mà nói, có thể hiểu được Meteorcity sâu đến mức nào thì mức ràng buộc giữa họ cũng sâu đến mức ấy, mà đối với
Majo, tôi cũng không có nhiều cơ hội để có thể cẩn thận viết về anh ta
như vậy, về sau hoàn toàn không có đất để viết anh ta, cho nên tôi nhất
định phải viết hết về anh ta bây giờ, dù sao, anh ta là người bảo vệ
Miru......
Tôi vẫn cảm thấy nếu không có Majo, khả năng Miru
cũng không sống nổi trong thế giới Hunter...... Ha ha, thôi thôi, về
phần Chrollo