XtGem Forum catalog
Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211164

Bình chọn: 10.00/10/1116 lượt.

ởi vì vừa rồi câu nói kia

giống như là tỏ tình vậy, lần đầu tiên có cô gái tỏ tình với anh, oa ha

ha ha, tỏ tình...... Huhuhu, vì sao không phải là đại mỹ nữ cá tính chứ, lần đầu tiên của tôi lại bị một nhóc quỷ lấy mất... Ối!!! Miru sao em

lại đánh anh?” Majo nhảy dựng ra sau, vẻ mặt gian trá giả bộ kinh ngạc.

Tôi nổi gân xanh lên đầy trán, quơ con dao nhỏ rống lên “Trong đầu anh

ngoài cỏ chỉ có cỏ thôi sao, xuống Địa Ngục và tỏ tình có quan hệ gì?

Thật vô ích khi em lại đi nghiêm túc như thế, với đức hạnh quỷ như anh

thì đừng nói đại mỹ nữ, ngay cả xác ướp cũng sẽ không để mắt tới anh,

anh muốn cô độc đến già sao? Biến thành ông già mẹ goá con côi đáng

thương rồi, cũng sẽ không có ai mang hoa đến viếng mộ anh đâu, anh cho

là như vậy sẽ thú vị lắm sao? Ngu ngốc!”

Khuôn mặt tươi cười của Majo cứng đờ, sau đó bĩu môi oan uổng nói: “Cũng đâu phải anh muốn thế, anh cũng từng ở trên đường chủ động chạy đi tỏ tình với đại mỹ nữ đấy

chứ, nhưng họ đều giáng cho anh một cái tát, bộ dạng của anh kém đến thế sao? Buổi sáng ngủ dậy lúc chiếu gương, gương cũng đâu có bị anh dọa vỡ nát mất đâu.”

“Anh tỏ tình như thế nào?” Tôi thở dài một hơi, sao mà có nhiều tên có tính trẻ con vậy.

Majo lập tức chạy đến trước mặt tôi, hất mái tóc màu xanh ra sau, sau đó lộ

ra tươi cười tà ác đáng khinh, dùng giọng điệu càng đáng khinh hơn nói:

“Ay yô, thưa cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc, em chính là mặt trời xinh đẹp, anh nguyện làm ngôi sao vây quanh em, cho nên chúng ta lập tức đi

kết hôn đi.”

Ba giây tẻ ngắt, tôi nghiêm mặt nhìn anh ta, sau đó một tiếng “BỐP” vang lên rõ ràng, Majo khóc ôm mặt oán giận “Ngay cả em cũng đánh anh, có lầm hay không thế.”

Tôi ấn ấn huyệt Thái

Dương, đột nhiên cảm thấy việc nghiêm túc với cái tên mặt lưu manh giống cỏ Vĩ Cẩu trước mặt này chính là một việc cực kỳ vô nghĩa, anh ta luôn

có cách khiến tôi tức giận đến mức chỉ muốn nôn ra máu.

“Còn

nữa......” Majo thu lại vẻ mặt khôi hài, giọng nói lạnh lùng thô ráp có

chút áp lực, anh ấy ngẩng đầu nhìn trăng, bất cần đời nói “Anh vốn là

người Meteorcity, có xuống Địa Ngục hay không cũng chẳng có gì khác

nhau.”

Meteorcity... luôn là một thế giới quỷ mị.

Ngực

bị lời nói lạnh lùng của anh ấy rạch ra một đường vết thương, đau đớn

trống rỗng, cổ họng tôi như nghẹn lại, rất không thoải mái, cho nên ngay cả lời nói cũng có chút nghẹn ngào “Ừ, em biết...” ngay từ đầu, anh đã

vốn không hề giấu diếm, cho nên thật sự không khó nếu muốn thấy rõ sự

thật này.

“Miru, hai bàn tay đã dính máu của người đầu tiên đến

người cuối cùng này, không ai tại em mà đổ, hết thảy đều là xuất phát từ ý thức của anh. Anh cũng không cho rằng mình đã sai, từng cái xác mà

anh đã dẫm lên đều không liên quan đến em. Cái gọi là Địa Ngục chẳng

phải muốn vào là có thể vào như em nghĩ, những đứa trẻ sống dưới ánh mặt trời đôi khi rất ngây thơ như vậy, Meteorcity vốn không thích hợp với

em, ngay từ đầu em đã không nên bước vào đây, ngay cả thằng nhóc mà em

nhặt được kia, em cũng không nên để cho hắn trở về, chỉ cần trở lại

Meteorcity, hắn sẽ nhớ tới nhược điểm và mềm mại là không thể tồn tại.”

Majo mở ra hai bàn tay còn dính máu, máu khô cạn bám lấy ngón tay anh tạo

thành một bức tranh vẽ trừu tượng diễm lệ, anh ấy cười mười phần cao

ngạo, đây mới là Majo chân chính, khinh thường con đường đời đầy xác

chết, trong đôi mắt âm u không hề chứa nhân tính, thương xót dù chỉ một

chút, chỉ cần là thứ anh ấy chướng mắt, trở thành vật chắn đường đến tự

do của anh, cái roi trong tay anh sẽ vụt nhanh hơn bất cứ ai khác, âm

ngoan hơn bất cứ ai khác.

“Cho nên...... Haiz, em liền đứng gọn

sang một bên đi, nhóc quỷ cố chấp.” Majo cúi đầu cười với tôi, bỗng anh

ấy nhẹ thở hổn hển, đặt tay lên ngực.

Tôi chú ý tới sắc mặt anh

ấy tái nhợt không bình thường, mới phản ứng lại được, tôi lập tức đến

gần anh ấy, nhưng Majo lại khẽ hất tay tôi ra, khẽ thở phì phò nói:

“Chúng ta đi nhanh đi, Harris còn đang chờ chúng ta.”

Mắt tôi

lập tức lạnh lùng, bắt lấy cánh tay anh ấy, bình tĩnh nói: “Ở gần đây

hẳn là không có ai đúng không.” Theo tình hình chung để phỏng đoán, con

đường này không có khả năng cùng lúc xuất hiện hai nhóm người

Meteorcity.

“Bây giờ không có.” Majo miễn cưỡng lộ ra một cái tươi cười.

“Không có là tốt rồi, ngồi xuống.” Tôi níu chặt anh ta, giọng nói không hề thương lượng.

“Này, sẽ lãng phí......”

“Ngồi xuống.” mặt tôi không chút thay đổi, quát khẽ.

Majo há miệng thở dốc, cuối cùng đành phải chịu thua, ngồi lên một cái tủ lạnh hỏng “Thật là, phụ nữ Esme ai cũng hung hãn.”

“Em chỉ là nhóc quỷ, không phải phụ nữ.” Tay chạm lên ngực anh ấy, thấy đầy tay là máu loãng ấm nóng, nếu không phải Majo cố ý dùng máu của địch để nhuộm đỏ cả người thì tôi đã sớm phát hiện ra “Trong đầu anh lại mọc

thêm một đống cỏ Vĩ Cẩu à? Thật ngu ngốc, có thời gian rảnh pha trò đùa

với em thì sao không dành thời gian để cầm máu vết thương chứ, cái tên

Majo cười hì hì dám ném thi thể vào sàn nhà em ba năm trước đây đã chạy

đi đâu rồi? Ngay từ đầu anh đã hết thuốc chữa