XtGem Forum catalog
Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328645

Bình chọn: 9.5.00/10/864 lượt.

iao thừa hôm đó, cảm ơn anh giúp đỡ mẹ tôi. Tới bây giờ mà bà vẫn nhắc tới anh.”

“Mẹ…ngài?”

“Mẹ tôi họ Hoa, là giáo viên về hưu của Học viện Mỹ thuật Chiết Giang.”

Là bà cụ đeo răng giả kia!

Lịch Xuyên nhận được lời chúc mừng của tất cả mọi người trên xe, khiêm tốn nói đây là kết quả cố gắng chung của tất cả.

Lúc trở lại khách sạn, anh cảm ơn riêng

với tôi, nói với tôi bài dịch của tôi giúp anh rất nhiều. Phát cho tôi

một món tiền thưởng đặc biệt.

Tôi nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi : “Tôi dịch nhiều bài thơ như vậy, sao anh lại có ấn tượng sâu như vậy với bài này?”

Anh hơi run lên một chút, nói : “Vì em rất ít khi viết sai, chỉ có bài nay là em viết sai một từ.”

Tôi dùng word để kiểm tra lỗi chính tả khi viết : “Vậy à? Chắc lỗi không lớn. Từ nào viết sai?”

“Ripples (gợn sóng)” em viết thành

“Nipples (Núm vú)”. Làm tôi cân nhắc cả nửa ngày, không biết cây gậy

trúc kia liên quan gì tới nipple.”

Ngượng. Tôi ngượng chín người : “Không thể nào! Tuyệt đối không thể” làm sao tôi có thể phạm loại lỗi này được?!

“Sao lại không thể,” anh nói “Em luôn luôn có âm mưu trong đầu.”

Tôi là người phía nam, không quen với

không khí lạnh và khô ráo của phương bắc. Vì quen biết với Lịch Xuyên,

tôi trở nên thích Bắc Kinh. Lúc tốt nghiệp có cơ hội đi Thượng Hải –

thật ra Thượng Hải mới là quê chân chính của tôi – tôi cũng từ bỏ.

Có đôi khi, tôi thậm chí cảm thấy toàn

bộ Bắc Kinh đều tràn ngập hơi thở của Lịch Xuyên. Chia ly nhiều năm, mỗi khi tôi đi ngang qua một tiệm Starbucks, hoặc là mỗi khi ngửi được mùi

cà phê quen thuộc, trong lòng tôi đều hốt hoảng, không hiểu sao bỗng

dưng trở nên khẩn trương, nghĩ sẽ được gặp Lịch Xuyên.

Hiện tại, tôi sắp rời đi Ôn Châu. Vì được gặp Lịch Xuyên, tôi lưu luyến không muốn rời khỏi Ôn Châu.

René nói, khi đi dạo ở một thị trấn nhỏ ở Thụy Sĩ, sẽ có người già đi tới nói chuyện với bạn, nói thứ ngôn ngữ

bạn không hiểu, phải nhờ người dịch mới được, cụ già đó sẽ nói muốn bắt

tay với bạn, cũng chúc bạn một ngày vui vẻ. Lúc qua ngã tư, vì nhường

đường cho một người không đọc được bảng chỉ đường, ô tô sẽ đột nhiên

phanh lại, đứng cách người đi bộ khoảng 1m. Ở Mỹ, trong cùng một tình

huống như vậy, lái xe đã chửi ầm lên từ đời nào, mà người Thụy Sĩ sẽ vui vẻ cười với bạn một cái, vẫy vẫy tay, nhường đường cho bạn. “Swiss

people are freaky nice!”

Ngoại trừ Lịch Xuyên ra, người Thụy Sĩ

duy nhất mà tôi biết, chính là vận động viên tennis Roger Federer. Tôi

cảm thấy nụ cười của Lịch Xuyên vô cùng giống Federer : thật ôn hòa,

thật thiện ý, thật khiêm tốn, không có vẻ mặt mừng như điên, có một chút gì đó giữ lại, có một chút ngượng ngùng.

Buổi tối hôm trúng thầu, mọi người tới

nhà hàng xa hoa nhất trong thành phố ăn mừng. Rất nhiều người uống say,

René uống hết nửa bình Ngũ Lương, trong số năm sáu người uống say nằm

bẹp trên bàn cũng có Trương tổng. Chỉ có Lịch Xuyên, dưới sự giám sát

nghiêm khắc của Tế Xuyên, là một giọt rượu cũng không dính.

Ngoại trừ nhân viên phục vụ ra, tôi là

người phụ nữ duy nhất giữa một đám đàn ông này, mọi người cứ hở chút là

xem tôi như thư ký. Nghe nói trước kia Chu Bích Tuyên cũng bị chịu cảnh

này. Tôi phải trình diện trước để xác định thực đơn, bàn giá rượu với

quản lí, trong túi nhét đầy chi phiếu của công ty. Cho nên, mặc dù tôi

cũng yêu rượu, nhưng ở trường hợp này say khướt không thích hợp. Tôi chỉ uống một ly rượu vang, vô cùng tiết chế.

Ăn cơm xong, những người uống say đều

được đưa lên taxi về khách sạn. Những người không say ở lại thuê phòng

KTV hát K. Tôi cũng không muốn chen chúc giữa một đám đàn ông say mèm,

làm ba cùng với bọn họ. Vì vậy tôi nói tôi hơi mệt, sợ ngày mai say máy

bay, muốn nghỉ sớm, chào Giang tổng một tiếng, chuồn mất.

(Ba cùng : tam bồi, cùng ăn, cùng uống, cùng hát)

Tôi đi ra từ toilet, đụng phải Lịch Xuyên ở cửa.

“Em về khách sạn à?” anh hỏi.

“…Không về.”

“Có cần anh kêu taxi đưa em về không?”

“Không cần, em đi bộ về.” tôi mặc một

chiếc váy dạ ngắn, khoác một chiếc áo choàng rất dày. Mùa đông Ôn Châu

thật ra cũng không lạnh lắm.

Hai mắt tôi vẫn là hai quả hạnh đào như cũ, bộ dạng vô cùng căng thẳng.

Anh không kiên trì.

Cửa khách sạn là loại cửa quay màu vàng

không có song sắt, lúc đẩy vô cùng nặng. Tôi lén lút nghĩ, chân Lịch

Xuyên không tiện lắm, đi loại cửa này sẽ rất mất sức.

Cho nên, lúc đi tới cửa, tôi đột nhiên nói : “Đợi chút, còn cửa khác không? – em không thích đi loại cửa này.”

“Claustrophobia (chứng sợ giam cầm)?” anh xoay người hỏi tôi.

“Không phải…”

Hai ánh mắt trao đổi một cái, anh liền

đoán được dụng ý của tôi, lập tức chống gậy đi vào cửa. Tôi đi theo, nhẹ nhàng giữ chặt cửa quay, không để nó xoay quá nhanh.

Quả nhiên hành động của anh ở cửa quay có chút chậm chạp. Tuy nhiên, anh đi ra rất nhanh, tôi cũng đi ra rất nhanh.

Đi tới bậc tam cấp ở ngoài, anh nói với

tôi : “Sau này, nếu gặp được tình huống giống vậy, để anh đi trước, được không? Anh là đàn ông, cửa rất nặng, phải để anh đẩy.”

Buồn bực a.

“Không phải nói ưu tiên phụ nữ à?” tôi hỏi lại một câu.

“Nếu