
như tờ.
“Alo? Giản Nhẫn?” Mạc Tiểu Mễ đang cảm thấy kỳ quái, điện thoại di động bỗng
tắt máy.
“Tiểu Mễ, con đang làm cái gì? Đừng nói là đang quan hệ với mấy người đàn ông
không đứng đắn.” mẹ Mạc lặng lẽ véo cô một cái.
Ở bên tai cô nhỏ giọng uy hiếp.
Mẹ Mạc biết Mạc Tiểu Mễ cùng Ân Trần quen nhau, nhưng bà phản đối, cho là làm
nghệ sĩ là một chuyện rất mất thể diện, không thể chấp nhận một người đàn ông
như vậy làm bạn trai con gái mình, chứ đừng nói là làm con rể.
Chưa nói tới Mạc Tiểu Mễ lại có gia thế tốt, cha là giáo sư một viện y học lớn,
cũng là trưởng khoa ngoại một bệnh viện tim rất lớn, mẹ Mạc vốn là ý tá trưởng
của bệnh viện này, sau khi có ba đứa con liền từ chức ở nhà làm bà chủ nhà.
Mạc Tiểu Mễ trên còn có hai ông anh, thân là con gái duy nhất cô tương đối được
sủng ái.
“Tự tiện xông vào nhà riêng của người khác là phạm pháp, người đàn ông như vậy
tuyệt đối không nên kết giao.”Mặt Trương Anh Kiệt tỏ vẻ chính nghĩa nói.
“Không phải, anh ấy là bạn tốt của tôi.”Không tự chủ Mạc Tiểu Mễ thay Giản Nhẫn
biện hộ.
Không biết tại sao, cô luôn cảm giác mình mắng Giản Nhẫn như thế cũng được,
nhưng không cho phép người khác nói xấu anh.
“Rầm!”
Ba người đang tranh luận tuýp đàn ông như thế nào là rất nguy hiểm thì cửa lớn
bị người nào đó một cước đá cho văng ra, 7, 8 người mặc đồ đen nối đuôi tiến
vào, đem nhà hàng tương đối rộng rãi lấp đầy.
“Anh... Các anh là ai?” mẹ Mạc luôn luôn sống an nhàn sung sướng, thấy cảnh
tượng trước mặt, làm sợ tới mức mặt tái nhợt giọng nói run run, tay chân bủn
rủn dựa vào người Mạc Tiểu Mễ.
Trương Anh Kiệt đứng lên, “Không được hỗn láo! Tôi là Kiểm soát trưởng viện
cảnh sát Đài Bắc!”
“Ồ ồ ồ, không dám đụng tới Kiểm soát đây.” Giản Nhẫn trong miệng ngậm lấy một
nhánh hoa hồng vàng, ung dung đi tới, mấy người áo đen kia lập tức xếp thành
hai hàng, đối với anh cung kính khom lưng cúi người chào.
Mạc Tiểu Mễ cũng sợ hết hồn, mặc dù cô từng hoài nghi Giản Nhẫn là người của
hắc đạo, nhưng chính mắt thấy vẫn có chút khiếp sợ.
Giản Nhẫn vẫn như cũ mặc một thân áo da đen bóng, áo khóa không có kéo lên,
lòng ngực trần làn da ngâm đen cùng cơ bắp vạm vỡ, trên cổ đeo một sợi dây
chuyền vàng khá to, cùng với một cây thành giá rất lớn.
Nếu trên người của ai khác sẽ có vẻ thô tục vô cùng, nhưng lại rất thích hợp
với sự ngang ngược càn rỡ của Giãn Nhẫn lại toát lên vẻ quyến rũ.
Anh liếc nhìn Trương Anh Kiệt.
Trương Anh Kiệt 1 met 80 cho là mình đã tương đối cao lớn anh tuấn rồi, không
nghĩ tới anh so vơi người đàn ông trước mắt liền như một kẻ kém cỏi hơn rất
nhiều, khí thế nhất thời giảm đi rất nhiều.
Giản Nhẫn từ từ đi tới trước mặt Trương Anh Kệt, hoa hồng trên miệng anh gần
như chạm vào Trương Anh Kiệt, Trương Anh Kiệt nhăn nhíu mày muốn né tránh,
nhưng hai chân không dám nhúc nhích.
Hoa hồng rơi xuống đất, Giản Nhẫn nhấc chân dùng sức đạp lên, Trương Anh Kiệt
nín thở.
Giản Nhẫn thô bạo nắm cổ áo Trương Anh Kiệt mặt ghé sát ánh mắt sắc bén làm hắn
gần như không thở nổi.
“Dám đụng đến đàn bà của tôi? Anh nghĩ mình có mấy cái mạng cho tôi chơi?”
“Anh... Anh... Anh... Uy hiếp tôi...”
“Uy hiếp? Anh có biết cái gì gọi là uy hiếp không?”
Giản Nhẫn đột nhiên lui về phía sau, xoay người nhấc chân, từ trên cao đạp
xuống chiếc ghế, “Cạch” một tiếng, cái ghế chia năm xẻ bảy.
Trương Anh Kiệt hoảng sợ mắt mở lớn. Người đàn ông này sao lại khỏe như vậy?!
Đột nhiên kéo Mạc Tiểu Mễ vào trong ngực, Giản Nhẫn khinh thường liếc Trương
Anh Kiệt một cái, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, hiểu chưa?”
“Hiểu... Hiểu...” Thức thời mới là trang tuấn kiệt, cân nhắc tình thế, mặc dù
trong lòng không phục, Trương Anh Kiệt quyết định tạm thời nhẫn nhục.
Giản Nhẫn ôm Mạc Tiểu Mễ, vung tay, kêu các anh em đang đứng thành hai hàng
phía sau “Đi.”
Mẹ Mạc mềm nhũn ngồi phịch ở trên đất, chân mềm nhũn.
Thượng Đế Phật tổ Bồ Tát sống, Tiểu Mễ rốt cuộc trêu chọc thần thánh phương
nào?
Cuộc sống sau này làm sao yên ổn đây? Ông trời, ôi, ông trời!
Quả nhiên con gái lớn như quả bom nổ chậm, phải nhanh gả chồng thôi.
Bị nhét vào trong một chiếc ferrari đỏ chói, Mạc Tiểu Mễ trừng mắt với anh vốn
mặt đang rất khó chịu, “Này, anh mang tôi đi đâu vậy?”
Giản Nhẫn quay qua trừng mắt nhìn cô, trầm mặc khởi động xe.
Mạc Tiểu Mễ phùng hai má, hung tợn trừng mắt với người đàn ông đang làm quá
trơn này, môi mấp máy, nghĩ muốn khiển trách anh phá hỏng chuyện tốt của người
khác, nhưng khi nhìn đến ánh lửa trong ánh mặt anh liền không tự chủ được có
chút chột dạ, chỉ có thể không cam lòng ngồi đó, mặc cho anh “Ép buộc” mình.
Gặp quỷ, cô cùng anh đâu có quan hệ gì, sao phải chột dạ?
Mẹ không biết thế nào rồi, luôn luôn sống trong yên bình giờ nay không chừng mẹ
đang rất sợ hãi?
Cô vội vàng cầm di động lên, quay số gọi.
“Mẹ? Mẹ có sao không? Trương Anh Kiệt có đưa mẹ về nhà không? A, vậy cám ơn anh
ấy... Giản Nhẫn không phải người xấu, mẹ đừng nói vậy... Dạ, con biết, làm sao
con lại lấy chuyện cả đời làm trò đùa được? Mẹ không bị dọa đấy chứ? Thật ra là
Giản Nhẫn