
ể dẫn dụ
ong bướm rối rít bay về phía anh.
Đi theo Tiểu Cầu, Mạc Tiểu Mễ đi vào phòng ngủ của Giản Nhẫn ở lầu một.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, người bình thường không phải sẽ đem phòng ngủ đặt
ở lầu hai hoặc là lầu ba sao? Sao lại chọn lầu một?
Trong phòng rất tối, Tiểu Cầu đi tới bên cửa sổ, kéo rèm che cửa sổ sát đất
lên.
“Wa! Thật là đẹp!”
Mạc Tiểu Mễ bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt. Không giống với những cửa sổ
sát đất khác, toàn bộ một mặt tường phía tây phòng ngủ là dùng kính thủy tinh
trong suốt trang trí, mà sàn nhà bên cạnh bức tường thủy tinh đó được trải một
tấm thảm lông màu trắng rất rộng, tấm thảm cùng với thảm cỏ phía bên kia tấm
kính nhìn như nối liền thành một mảnh.
Mạc Tiểu Mễ chợt lộ ra nụ cười như trẻ con, thật nhanh cởi giày chạy tới, nhào
cả người tới vách tường thủy tinh.
“Đẹp quá! Thật sự rất đẹp! Giống như cảnh đẹp chỉ có trong phim vậy.”
Cô từ từ men theo vách tường thủy tinh trượt xuống, thân thể chầm chậm nằm
xuống, thảm lông dày mềm mại thoải mái, qua giữa trưa ánh mặt trời chiếu
nghiêng vào, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, rơi vào trên mặt tựa như hôn tình
nhân.
Mạc Tiểu Mễ ngón tay dán lên tấm thủy tinh, tựa hồ có thể chạm được thảm cỏ
xanh bên kia tấm kính.
Tiểu Cầu lặng lẽ lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa.
“Thích không?” Giản Nhẫn nửa nằm ở trên giường vẫn nhìn cô nãy giờ, ánh mắt
giống như mộng ảo nhu hòa nhìn cô, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Uh, rất thích rất thích cực kỳ thích...”
“Thích thì ở đây cả đời đi.”
Mạc Tiểu Mễ đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới nhớ mình tới tìm Giản Nhẫn tính sổ,
“ Tại sao anh tự ý chuyên chở đồ của em?”
Cô bĩu môi, muốn làm ra vẻ mặt tức giận, thế nhưng căn phòng này quá đẹp, làm
cô thích thú say mê, cả người cũng ngây ngất, chỉ là làm cho có vẻ tức giận,
nhưng đáy mắt cùng khóe môi là ánh cười.
Giản Nhẫn chậc chậc lắc đầu một cái, “Thật là vô tình, anh suy nghĩ vì an toàn
của em, mới đưa em vào ở trong nhà anh, đừng tưởng rằng bất kỳ người phụ nữ nào
cũng có thể vào ở trong nhà của anh.”
“Em không cần!” Mạc Tiểu Mễ bĩu môi, nhưng một con thỏ nhỏ chợt từ sân cỏ bên
kia chạy tới, lông trắng như tuyết khiến Mạc Tiểu Mễ nhìn mê mẫn, xoay người
lại úp sấp trên cửa kiếng, “Wa! Con thỏ thật đáng yêu.”
Cô rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi ngoại hình có chút xinh đẹp, cho nên cô luôn
rất dễ dàng bị dụ dỗ.
“Tới đây!” Giản Nhẫn bắt đầu bất mãn thái độ của cô.
Có lầm hay không? Anh mới là nhân vật chính, lại là bệnh nhân!
Cái cô gái lơ đảng này, mới đi vào thì bị tấm kính thủy tinh chống đạn làm cho
mê hoặc coi như xong đi, hiện tại ngay cả đám thỏ con cũng có thể hấp dẫn chú ý
của cô?
Mắt của cô ruốt cuộc là để làm cái gì?!
Mạc Tiểu Mễ chu miệng lên, lòng không cam tình không nguyện đi đến trước
giường, dùng chân đạp vào cái chân không bị thương lộ ra ngoài của Giản Nhẫn, “Em
cảnh cáo anh, về sau chưa có thương lượng với em không được tùy tiện quyết định
a!”
Giản Nhẫn cũng không thèm để ý, một tay kéo cô, cô đừng không vững ngã vào
trong ngực của anh, lòng cô hốt hoảng, vội vàng muốn hướng phía bên giường lăn
xuống, kết quả chạm đến vết thương ở ngực của anh, anh kêu lên một tiếng, lập
tức làm cô sợ tới mức không dám động.
“Có đè lên vết thương của anh hay không?” Mạc Tiểu Mễ lo lắng hỏi.
Giản Nhẫn đáy mắt thoáng qua một tia cười giảo hoạt, lại cố ý làm bộ dạng như
rất đau, “Đúng vậy a, thật là đau, rất đau, rất đau.”
“Để em xem, ngàn vạn lần không được động vào vết thương.” Mạc Tiểu Mễ càng thêm
lo lắng, đưa tay cởi áo của anh.
Thấy hành động “Cợt nhã” của cô Giản Nhẫn mỉm cười.
Chợt phát hiện vẻ mặt của anh không đúng, Mạc Tiểu Mễ cúi đầu hung hăng khẽ cắn
ngực anh, “Khốn kiếp! Lại gạt em!”
Giản Nhẫn cười ha ha, bàn tay nâng gương mặt bé nhỏ của cô lên, nhìn thẳng đôi
mắt to tròn ngay trước mặt, trên mặt biểu tình hài hước dần dần trở nên nghiêm
túc.
Theo bản năng Mạc Tiểu Mễ liếm liếm môi, cảm thấy đôi môi khô ráo.
“Xem chừng em sẽ có vị rất ngon, rất ngon miệng.” Đáng tiếc nghiêm túc không
quá hai giây, Giản Nhẫn lại biến thành sắc lang cợt nhã, nắm cằm cô, cúi đầu
hôn xuống.
Quả đấm của Mạc Tiểu Mễ chỉ đập một cái tượng trưng trên bờ vai anh, cuối cùng
lại đổi thành ôm cổ của anh, mặc cho đầu lưỡi của anh xông tới quấn lấy mình,
nhẹ nhàng mút, tỉ mỉ thâm dò từng góc trong miệng.
Cô rất ngọt, mùi vị so với lần trước tuyệt hơn nhiều.
Giản Nhẫn càng ngày càng trầm mê, hai cánh tay nắm chặt, thử dò xét lại hôn sâu
hơn.
“Uh...” Mạc Tiểu Mễ không thở được.
“Tiểu ngu ngốc, không biết dùng mũi thở sao?” Giản Nhẫn hơi lui về phía sau,
Mạc Tiểu Mễ sắc mặt đỏ hồng, so hoa anh đào mùa xuân còn mềm mại mê người hơn,
cổ họng của anh chợt có nuốt khan, thanh âm trầm thấp mà thô ráp, trong ánh mắt
nổi lên ham muốn nồng đậm.
“Anh mới ngu ngốc, người nào giống như anh hôn lâu vậy!” Mạc Tiểu Mễ giận đến
muốn cắn anh, kết quả lại bị Giản Nhẫn thừa cơ dùng sức mút cái lưỡi, một chút
cảm giác tê ngứa từ đầu lưỡi truyền tới, giống như điện giật truyền tới toàn
thân, lập tức liền mất đi năng lực hành